Quý Á Nam tự giễu cười:
"Đúng vậy, đối với em thì thật vô lý, nhưng anh lại cố chấp suốt bao năm. Đôi lúc anh cũng rất ghét tính cách của mình, luôn nhớ mãi không quên một vài người, một vài chuyện, để rồi trong lòng không thể chứa thêm ai khác. Anh còn nhớ lần đầu tiên gặp em là ở phòng vẽ của trường, lúc đó mọi người đều đang nghỉ ngơi, chỉ có mình em ngồi đó nghiêm túc vẽ tranh, ngồi giữa ánh nắng...
Anh đã thử tiếp cận em, nhưng em luôn giữ khoảng cách với mọi người. Bên cạnh em ngoài Trần Mộng Dao và Thẩm Giới ra, không ai có thể chen vào. Hơn nữa, không lâu sau anh phải ra nước ngoài, nên cũng không cố tình tiếp cận em nữa. Sau này anh cứ nghĩ, nếu lúc đó anh cố gắng hơn một chút, có lẽ đã có thể trở thành bạn bè với em như Trần Mộng Dao và Thẩm Giới... Như vậy ít nhất cũng không có nhiều tiếc nuối đến thế."
Cảm giác được người khác thích không hề đáng ghét hay phản cảm, Ôn Ngôn cũng vậy. Cô chỉ cảm thấy mọi chuyện có chút khoa trương, mông lung như trong sương mù. Nhớ lại những chi tiết trước đây của Quý Á Nam đối với mình, cô không thể không tin.
Một lúc sau, cô hít một hơi thật sâu rồi nói:
"Em hiểu rồi, cảm ơn anh đã từng thích em. Chỉ là ngay từ đầu chúng ta đã không cùng một con đường, bây giờ cũng vậy. Hy vọng sau này anh sẽ được như ý nguyện, tìm được người thật sự có thể đi cùng anh suốt đời."
Quý Á Nam mỉm cười thanh thản:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play