Ôn Ngôn có chút đau đầu:
"Con đừng khóc nữa, để mẹ nói cho con nghe! Thằng Mập giật đồ chơi của Phàm Phàm, còn đẩy Phàm Phàm, đúng không? Con bảo vệ em là không sai, nhưng cũng không thể vừa đến đã đấm vào mặt người ta như vậy. Lỡ trúng vào mắt hay những chỗ quan trọng thì sao? Chúng ta phải tiên lễ hậu binh, nói lý không được thì đi mách cô giáo, ở trường cô giáo sẽ không để yên đâu. Đương nhiên, mẹ cũng không bảo con bị bắt nạt mà phải nhịn không đánh trả. Nếu người khác đánh con trước thì không cần phải nhịn, lúc cần cứng rắn phải cứng rắn, con phải biết nặng nhẹ."
Càng nói Tiểu Đoàn Tử càng thấy tủi thân, khóc đến mức sắp quỳ không vững. Ôn Ngôn nhìn mà không nỡ, bèn bế cậu lên:
"Thôi được rồi, không khóc nữa, con trai mà khóc nhè thì xấu hổ chết đi được. Con đi tắm rửa rồi đi ngủ sớm đi, ngày mai còn phải đi học."
Tiểu Đoàn Tử sụt sịt đi lên lầu, xem ra vẫn còn ấm ức lắm. Trong suy nghĩ của trẻ con, rất khó phân biệt đúng sai, đây là điều khiến người ta đau đầu nhất.
Mục Đình Sâm lạnh lùng nói:
"Tôi không hề đau lòng, cũng không bảo nó đứng dậy, là do em tự mềm lòng trước."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play