Ôn Ngôn ghét nhất là đàn ông đánh phụ nữ, cô không thể đứng nhìn được nữa, bèn nhíu mày nói:
"Tiền thuốc men của đứa bé chúng tôi sẽ trả, cứ vậy đi, chúng tôi đi trước. Chuyện nhà các người, tự đóng cửa bảo nhau, giữa đường giữa chợ thế này thật khó coi! Chuyện này nói công bằng, ai cũng có lỗi, tất cả nên về nhà dạy dỗ lại con cái đi."
Trở lại Mục trạch, Tiểu Đoàn Tử nhanh như chớp chạy lên lầu rồi khóa trái cửa phòng lại.
Ôn Ngôn gõ cửa mãi mà cậu không chịu mở:
"Để con yên! Con biết mẹ muốn đánh con, con không mở cửa đâu!"
Ôn Ngôn tức muốn chết, thằng nhóc này càng lớn càng khó bảo, bây giờ còn học được cả thói khóa cửa, nhốt mẹ ruột của mình ở bên ngoài! Cô cũng không định đánh nó thật, chỉ muốn giảng giải đạo lý, để lần sau nó không xông vào đánh người ngay lập tức, nếu cứ thành thói quen thì lớn lên chẳng phải sẽ suốt ngày gây chuyện thị phi sao?
Buổi tối Mục Đình Sâm về, Ôn Ngôn liền trút giận lên người anh:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT