Cô giáo bị mắng đến đỏ mặt tía tai, ấp úng không nói nên lời.
Ôn Ngôn hít sâu một hơi:
"Chị ơi, chị nói vậy là không đúng, đây gọi là vu khống. Đều là trẻ con hai ba tuổi, có chuyện gì thì phụ huynh hai bên chúng ta thương lượng giải quyết là được rồi, phải không? Chị làm ra vẻ như muốn ăn tươi nuốt sống người ta thế này, thật sự là hơi quá rồi. Nếu là con tôi bị đánh, tôi cũng sẽ tức giận như chị, nhưng chuyện đã xảy ra rồi, chỉ có thể giải quyết trong hòa khí, chứ cứ mở miệng ra là nói khó nghe thì chẳng có ý nghĩa gì."
Cô giáo vội vàng nói:
"Đúng vậy, đúng vậy ạ. Hơn nữa cũng không phải quá nghiêm trọng, chỉ là chảy máu mũi thôi. Kiểm tra xong nếu không có vấn đề gì lớn, bồi thường một chút tiền thuốc men, rồi mỗi bên về giáo dục lại con mình, cũng không phải chuyện gì to tát. Tôi làm nghề giáo bao nhiêu năm, trường hợp này không phải là ít, thật sự không cần thiết làm ầm ĩ lên khiến mọi người đều không vui. Hành vi của trẻ con vốn không thể lường trước được, người lớn không thể hiểu hết, chỉ có thể dạy dỗ thôi."
Nói thế nào đi nữa, đối phương vẫn không chịu bỏ qua, cứ như thể con mình là ông trời con, bị người khác đánh là không được. Không chỉ đòi một khoản bồi thường lớn, mà còn dọa sẽ trả thù, bắt nhà trường đuổi học Tiểu Đoàn Tử và Phàm Phàm.
Ôn Ngôn thật sự không muốn đôi co với loại người này. Xem tuổi tác, đối phương khoảng ba mươi, ăn mặc cũng sang trọng, có vẻ là người thuộc tầng lớp thượng lưu, nhưng tính cách lại chẳng có chút tố chất nào của giới thượng lưu, cứ như một mụ đàn bà chanh chua.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play