"Chuyện nhà cậu, tôi không biết phải nói thế nào. Theo ý của Dương Dương thì tôi không nên nói cho cậu biết, làm tôi cứ như gián điệp vậy."
Đường Xán lập tức lấy điện thoại ra chuyển khoản, gửi gấp đôi tiền bữa ăn:
"Tôi đã thể hiện thành ý rồi đấy nhé. Không sao đâu, cô ấy nói gì cô cứ nói hết cho tôi biết là được, tôi sẽ không nói là cô kể đâu."
Ôn Ngôn không nhận tiền của anh, chỉ lườm anh một cái rõ yêu:
"Chút tiền này mà muốn mua chuộc tôi à? Cậu cũng coi thường tôi quá rồi. Tôi hỏi rồi, cô ấy cảm thấy cả nhà bị mẹ cậu coi thường, nên muốn tạo dựng chút thành tựu trước mặt mẹ cậu để được bà ấy công nhận, vì thế cô ấy không dám nghỉ việc sinh con. Từ lúc chuẩn bị mang thai, mang thai, đến lúc sinh con ra, trước sau cũng phải mất gần hai năm, đúng không? Con sinh ra hai người còn phải cân nhắc là tự nuôi hay tìm bảo mẫu, ít nhất Dương Dương cũng phải xa rời công việc hai năm, nên cô ấy không dám. Mẹ cậu đã để lại cho cô ấy một ám ảnh không nhỏ đâu. Cậu cũng đừng đi nói gì với mẹ cậu, như vậy Dương Dương sẽ rất khó xử. Ý của cô ấy là cứ từ từ chịu đựng, cuộc sống mà, chính là sự dày vò như vậy đó."
Đường Xán nghe xong thì im lặng. Anh cứ ngỡ để mẹ mình ở riêng sẽ tránh được nhiều chuyện, nhưng xem ra vẫn không thoát khỏi kiếp nạn này. Thái độ của Bạch Mộ Tình đối với nhà họ Từ ra sao, trong lòng anh biết rõ. Đây cũng là lý do tại sao trước đây anh luôn cho rằng hai người ở bên nhau cần có sự chúc phúc của mọi người. Một cuộc hôn nhân không được chúc phúc thật sự sẽ rất gian nan. Nhưng anh đã lựa chọn rồi, không thể nào bây giờ lại lùi bước.
Ôn Ngôn vỗ vai anh, vừa là an ủi, vừa là động viên.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play