Nghe xong, tâm trạng Ôn Ngôn có chút nặng nề. Bây giờ Trần Mộng Dao đồng ý với Khúc Thanh Ca không nói ra chuyện này có lẽ là vì nghĩ rằng đứa bé không sao. Nếu biết đứa bé vẫn còn trong giai đoạn nguy hiểm, e là sẽ không thể thản nhiên như vậy được:
"Tớ biết rồi, tớ sẽ không nói đâu. Khúc Thanh Ca cũng là người đáng thương, bề ngoài quan hệ của cậu ấy và Diệp Quân Tước cũng tạm được, nhưng... Diệp Quân Tước chưa chắc đã yêu cậu ấy, điều này trong lòng cậu ấy hiểu rõ. Tất cả đều do anh trai cậu ấy hại, với đầu óc của Diệp Quân Tước, chắc chắn sẽ nghĩ ra chuyện này không đơn giản, cậu ấy và Diệp Quân Tước... e là sắp xong rồi."
Trần Mộng Dao có chút bất bình thay cho Khúc Thanh Ca:
"Một người vợ tốt như vậy mà không cần, đầu óc anh ta có vấn đề à? Chỉ cần tớ không nói ra, anh ta và Khúc Thanh Ca sẽ không ly hôn được, chẳng lẽ anh ta có thể vu khống người khác vô cớ sao? Cứ làm như tất cả là vì tớ vậy, chuyện của tớ và anh ta đã là quá khứ từ tám trăm năm trước rồi, được không? Hồi đó lúc tớ sống chết theo đuổi anh ta, anh ta khiến tớ tan nhà nát cửa, sau này mới như tỉnh ngộ. Đã sai một lần rồi, nếu anh ta lại trách lầm Khúc Thanh Ca, thì cả đời này đáng kiếp độc thân."
Ôn Ngôn đưa tay sửa lại góc chăn cho cô:
"Thôi đi cậu, bản thân còn đang nằm đây mà còn có hơi sức đi bất bình cho người khác à? Lát nữa ba mẹ Thiếu Khanh đến, chúng tớ về trước, cậu cứ dưỡng bệnh cho tốt. Đại nạn không chết ắt có phúc về sau, đây là thử thách của ông trời dành cho cậu. Đấy, chẳng phải đã được cô con gái như ý nguyện rồi sao, vui phát điên rồi chứ gì?"
Nghĩ đến con gái, Trần Mộng Dao đương nhiên là vui sướng vô cùng:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play