Đợi Mục Đình Sâm vào phòng ngủ, Ôn Ngôn nằm thẳng lên giường: "Tới đi, tốc chiến tốc thắng, xong rồi thì biến lẹ."
Mục Đình Sâm dở khóc dở cười: "Em có ý gì đây? Tưởng anh đến đây chỉ vì chuyện này thôi à?"
Cô khinh bỉ nhìn anh: "Chẳng lẽ không phải? Lần nào đến mà không phải vì chuyện này? Đàn ông đều là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, tôi hiểu, nên đừng nói nhảm nữa."
Cô đã nói như vậy, anh còn có thể ra tay được sao? Anh nghiến răng nghiến lợi dùng chăn quấn chặt cô lại: "Nếu em muốn thì anh làm, không muốn thì anh không ép. Anh có nhu cầu, nhưng anh có thể nhịn, hiểu không? Thôi, em ngủ đi, anh ở lại với em một lát rồi đi. Ngày mai... em đừng đến công ty nữa, đợi anh tìm nhà thiết kế kia nói chuyện xong sẽ tìm em, hai ngày nay em cứ ngoan ngoãn ở nhà nghỉ ngơi, coi như là nghỉ phép."
Quanh đi quẩn lại vẫn là chuyện này. Ôn Ngôn giãy giụa đưa tay ra khỏi chăn, véo tai anh: "Tôi nói lại lần nữa, tôi không nghỉ việc! Đừng nói là người trong công ty bàn tán sau lưng tôi, dù họ có nói thẳng vào mặt tôi, tôi cũng không sợ. Tại sao tôi phải nghỉ việc? Tôi chưa từng sợ ai cả!"
Lực trên tay cô không mạnh, chỉ là Mục Đình Sâm rất ít khi bị người khác véo tai, thật sự không quen, mà vài lần hiếm hoi đó đều là do cô làm. Anh "hung hăng" cắn lên môi cô hai cái: "Em đừng có quá đáng, còn véo tai anh nữa là anh không khách khí đâu!"
Ôn Ngôn hơi nheo mắt, hai tay chuyển sang ôm cổ anh, cố tình dùng ánh mắt khiêu khích nhìn anh: "Không khách khí thế nào?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT