Mục Đình Sâm đột ngột đứng dậy: "Ai là người ngoài? ! Ai là người ngoài? ! Cô ấy là người phụ nữ của tôi, là mẹ của con trai tôi, còn bà là ai? ! Một người đột nhiên xuất hiện..." Những lời phía sau, anh không nói ra, vì Đường Xán vẫn còn ở đó, coi như cũng giữ lại chút thể diện cho An Tuyết Lỵ.
Ôn Ngôn thở phào nhẹ nhõm: "Thôi bỏ đi, tôi quen rồi, không cần phải cãi nhau tới lui làm gì, vô vị lắm. Tôi về công ty đây." Nói xong, cô vỗ vai Đường Xán, ra hiệu cùng đi. Đến cửa, cô khựng lại, quay đầu nhìn An Tuyết Lỵ nói: "À phải rồi, nếu bà muốn đuổi tôi ra khỏi Mục Trạch thì hoàn toàn không cần mượn dao giết người như vậy. Khương Hiểu Văn không ngốc, cô ta không muốn bị bà sai khiến, bây giờ đến lượt bà phải thân chinh xuất mã rồi sao? Thủ đoạn của bà cũng chẳng cao minh gì cho lắm, mà Mục Đình Sâm cũng không phải kẻ ngốc."
...
Sau bữa tiệc lần này, trong công ty lan truyền đủ loại tin đồn về Ôn Ngôn.
Ôn Ngôn cũng không bận tâm, dù sao ở công ty cô cũng không thường giao du với ai, chỉ có quan hệ khá tốt với Đường Xán và Từ Dương Dương.
Từ Dương Dương thuộc tuýp người không chịu được cảnh người khác nói xấu sau lưng. Chỉ vì nghe người khác bàn tán về Ôn Ngôn mà cô đã cãi nhau với đồng nghiệp cùng phòng mấy lần. Mỗi lần cô tức tối kể lại cho Ôn Ngôn nghe họ đã nói những gì, Ôn Ngôn đều chỉ cười nhạt: "Không sao đâu, kệ họ nói đi, tớ không quan tâm, cậu cũng đừng cãi nhau với họ nữa. Chúng ta không quản được miệng lưỡi thiên hạ, tớ thật sự không sao mà."
Vào một đêm mưa cuối tuần, Ôn Ngôn bị một hồi chuông điện thoại dồn dập đánh thức.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT