Ôn Ngôn buồn bã nói: "Không đi. Anh ta tìm con thì sao không tự mình qua đây? Con việc gì phải qua tìm anh ta? Có phải con muốn gặp anh ta đâu!"
Má Lưu tròn mắt: "Ngôn Ngôn... con... cái thời kỳ nổi loạn này đến hơi muộn thì phải? Năm nay con gần 23 rồi còn gì?"
Ôn Ngôn không nói nên lời. Hóa ra trong mắt má Lưu, cô bây giờ đang ở thời kỳ nổi loạn ư? Cô là đang bùng nổ sau bao ngày im lặng, được không? Cô là bị áp bức bao nhiêu năm, cuối cùng không chịu nổi nhục nhã, muốn vùng lên, muốn thoát ra, được không? !
Thấy cô không có vẻ gì là chịu thua, má Lưu đành phải đi báo cáo sự thật với Mục Đình Sâm, nhưng rất nhanh lại chạy ra sân sau, bước chân lần này còn vội vã hơn lúc nãy: "Ngôn Ngôn, cậu chủ nói nếu con không nghe lời, sẽ không cho con nuôi mèo nữa, cậu ấy nói được là làm được đấy... !"
Nói được làm được? Hay cho một câu nói được làm được. Ôn Ngôn vừa tức vừa thấy buồn cười. Anh ta luôn như vậy, vênh váo, cao ngạo!
Cô hít một hơi thật sâu, quay người vào nhà lên lầu. Mục Đình Sâm vẫn như thường lệ ngồi trước cửa sổ sát đất trong phòng ngủ, tay lật một cuốn sách tiếng Anh, vẻ sắc sảo lại thêm vài phần hơi thở văn nghệ, nhìn thế nào cũng thuận mắt. Nếu không phải hiện thực quá đau đớn, có một khoảnh khắc, cô đã thực sự có ảo giác về một cuộc sống yên bình.
"Sau này anh tìm em, có thể đừng ra lệnh như với người làm được không? Là anh tìm em, không phải em tìm anh." Thân thể Ôn Ngôn đứng thẳng tắp, lúc nói chuyện ánh mắt cũng không hề né tránh.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT