Ôn Ngôn cười lạnh, nhưng vành mắt đã đỏ hoe: "Tôi không nói bừa, tôi chịu đủ rồi! Không chỉ người khác thấy tôi là kẻ ngốc, mà chính tôi cũng thấy mình là một con ngốc! Mục gia các người cũng quá đáng lắm rồi, chuyện tày trời của các người lại lôi cả cha tôi vào, hại ông ấy mất mạng, hại tôi thành trẻ mồ côi, vậy mà tôi còn không biết sống chết mà yêu anh, kết hôn sinh con với anh! Bây giờ nghĩ lại thật nực cười! Tôi đã ngây thơ tin rằng chúng ta có thể đầu bạc răng long, nhưng bây giờ anh đang nói với tôi rằng đó chỉ là ảo tưởng của tôi, rằng tôi chỉ giống như một con ngốc! Anh không phải không biết chính An Tuyết Lỵ đã xúi giục mẹ anh gây ra vụ tai nạn máy bay, cũng chính bà ta lên kế hoạch, bà ta là một trong những kẻ đã hại chết cha tôi. Nhưng anh lại giấu tôi, không nói một lời, còn vì bà ta mà hết lần này đến lần khác bắt tôi phải thông cảm, phải nhượng bộ! Bất kể An Tuyết Lỵ đối xử với tôi quá đáng thế nào, anh vẫn không chút do dự mà bỏ rơi tôi và Tiểu Đoàn Tử để đi tìm bà ta. Anh coi tôi là cái gì? Những năm tháng anh nuôi nấng tôi đã trả đủ rồi, vốn dĩ là Mục gia các người nợ tôi!"
Đồng tử Mục Đình Sâm đột nhiên giãn ra, tay anh cứng ngắc giơ lên, muốn ôm cô, nhưng rồi lại mất hết dũng khí: "Ai... ai đã nói cho em biết... ?"
Ôn Ngôn như phát điên, vơ lấy chiếc gối trên giường ném về phía anh: "Là An Tuyết Lỵ đã nói với tôi, anh còn muốn giúp bà ta che giấu sao? Còn muốn bao che cho bà ta nữa à? Người của Mục gia các người không một ai tốt đẹp! Tại sao lúc đầu lại nhận nuôi tôi? Vì áy náy à? Anh thì thấy lòng mình thanh thản, còn tôi thì phải đánh đổi cả cuộc đời. Mục Đình Sâm, anh nợ tôi, anh lấy gì để trả? ! Anh có biết tại sao bà ta lại nói cho tôi những chuyện này không? Bởi vì chỉ cần ngày nào tôi còn là người phụ nữ của anh, ngày đó bà ta sẽ không yên lòng. Tôi thành toàn cho bà ta! Anh buông tha cho tôi được không? !"
Mục Đình Sâm không né, mặc cho cô trút giận. Anh đã biết từ lâu, một khi cô biết những chuyện này, sẽ không dễ dàng kết thúc. Cơn điên cuồng của cô hôm nay anh đã sớm chuẩn bị tâm lý. Vào lúc này, dù anh có nói gì cũng đều trở nên vô nghĩa.
"Buông tha cho tôi được không?"
Câu nói này, rất lâu về trước cô cũng đã từng nói với anh, lúc đó, cô đã liều mạng muốn thoát khỏi anh... Không ngờ hôm nay, lại nghe cô nói một lần nữa.
Trút giận xong, Ôn Ngôn đổ gục xuống bên giường, khóc không thành tiếng. Cô không thể nào hiểu nổi, tại sao từ đầu đến cuối trái tim Mục Đình Sâm chưa bao giờ hướng về cô. Cô sợ anh khó xử nên đã đối xử với An Tuyết Lỵ vô cùng nhân nhượng, dù An Tuyết Lỵ có ghét cô, có chĩa mũi nhọn vào cô thế nào, cô cũng có thể bỏ qua. Nhưng cuối cùng, thứ cô nhận lại là gì? Là sự lừa dối của anh.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play