Ôn Ngôn khẽ hừ một tiếng: "Nhặt được đấy, trước đây là mèo hoang. Mục Đình Sâm không cho tớ nuôi, nhưng tớ cứ nhất quyết nuôi. Anh ta đã tức giận với tớ mấy lần rồi, bây giờ bắt tớ nuôi nó ngoài sân. Chỉ lúc nào Mục Đình Sâm không có nhà tớ mới dám mang nó vào."
Trần Mộng Dao giơ ngón tay cái lên với cô: "Cậu ngầu thật đấy, còn dám đối đầu với Mục Đình Sâm. Không ngờ con cừu non như cậu cũng có bản tính của sói."
Ôn Ngôn không muốn nói về Mục Đình Sâm nữa, bèn chuyển chủ đề: "Lúc nãy cậu nói một bụng tâm sự, nhắc đến mẹ cậu là lại tức, có chuyện gì vậy?"
Trần Mộng Dao lộ vẻ mặt đau khổ tột cùng: "Bây giờ tớ phiền muốn chết, cảm thấy sống cùng mẹ, quãng đời còn lại thật vô vọng, khó khăn quá... Hiện tại tớ đang làm việc ở công ty Kính Thiếu Khanh, buổi tối còn phải đi làm thêm, lương hai nơi cũng không đủ nuôi mẹ tớ. Mẹ tớ vẫn không bỏ được thói quen thích đồ hiệu, tiêu tiền như nước, còn thích chơi mạt chược, mà toàn chơi lớn. Cứ nói là lại cãi nhau, tớ lười nói rồi."
Về chuyện này, Ôn Ngôn ít nhiều cũng đã biết từ trước, chỉ có thể an ủi: "Dì chắc vẫn chưa quen với cuộc sống của người bình thường, lâu dần sẽ ổn thôi, cậu cũng đừng phiền lòng quá. Cậu phải để dì hiểu, bây giờ không còn như trước kia, nhà không có núi vàng núi bạc để mà phung phí. Cậu phải cho dì biết cậu mệt mỏi thế nào, dù sao dì cũng phải thương con gái mình chứ?"
Trần Mộng Dao hoàn toàn không mong đợi bà Giang Linh sẽ thương mình: "Thôi đi, nếu bà ấy thật sự thương tớ, đã không giống như một người vô dụng, ngày ba bữa đều bắt tớ hầu hạ, việc nhà không động một ngón tay, cái gì cũng đến tay tớ. Nếu ba tớ còn sống, chắc chắn không chịu nổi bộ dạng này của bà. Tớ sợ nhất là bà ấy biết trong thẻ mà Triển Trì nhờ cậu đưa cho tớ vẫn còn một ít tiền. Nếu để bà ấy biết, không quá mấy ngày là tiêu sạch cho xem. Số tiền đó tớ định để dành trả trước tiền mua nhà. Tớ đã xem mấy căn, chọn được một căn rồi, chỉ còn thiếu một ít tiền trả trước thôi."
Từ Trần Mộng Dao, Ôn Ngôn thấy được hình ảnh của một cô gái trẻ đang sống và phấn đấu vì cuộc sống hiện tại. Cô có chút ghen tị. Cô cũng muốn sống như một người bình thường, dù có phải lo toan vì cuộc sống thì ít nhất cũng được tự do, có mục tiêu, có hy vọng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play