Cô đau lòng, nhưng không thể biểu lộ ra ngoài. Cô chớp mắt, ra vẻ vô tội: "Dì đang tức giận sao? Tôi còn chưa giận, dì giận cái gì chứ? Anh ấy có nghe lời tôi hay không, thử là biết ngay thôi? Dì đoán xem anh ấy có vì một người họ hàng nhiều năm không liên lạc bỗng dưng xuất hiện mà vứt bỏ vợ con không? Chắc dì không biết, bao nhiêu năm nay bên cạnh anh ấy chỉ có một mình tôi, bây giờ tôi và Tiểu Đoàn Tử chính là mạng sống của anh ấy. Dì không tin thì chúng ta cứ đánh cược xem, nếu tôi để anh ấy bước vào đây thêm một bước nữa, tôi nhận thua!"
Nói xong, Ôn Ngôn quay đầu rời đi không ngoảnh lại, chỉ để lại một mình An Tuyết Lỵ bất lực gào thét trong giận dữ.
Là An Tuyết Lỵ cứ phải chọc tức cô. Nếu là trước kia, dù An Tuyết Lỵ có giở trò gì, cô đều có thể nhịn, đều có thể tha thứ, bởi vì An Tuyết Lỵ là dì của Mục Đình Sâm, và vì cô yêu Mục Đình Sâm.
Nhưng bây giờ đã khác. Cô có thể không trả thù kẻ đồng lõa đã hại chết cha mình, nhưng cũng tuyệt đối không thể khách sáo được nữa.
Về đến công ty, cô nén lại cảm xúc, tỏ ra như chưa có chuyện gì xảy ra. Nhưng cô vẫn luôn để ý động tĩnh bên phía Mục Đình Sâm. Cô đã nói sẽ không để anh đến tìm An Tuyết Lỵ nữa thì tuyệt đối không cho phép anh đi.
Buổi chiều trước khi tan làm, cô trực tiếp đến văn phòng Mục Đình Sâm: "Sắp tan làm rồi, lát nữa mình cùng về nhà nhé."
Vẻ mặt Mục Đình Sâm có vài phần do dự: "Lát nữa anh có việc, em cứ về trước đi."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play