Từ giọng điệu của anh có thể nghe ra anh bất lực đến nhường nào. Một bên là người vợ yêu dấu, một bên là người dì ruột vì mình mà tàn phế, anh phải làm sao để mối quan hệ giữa họ được yên bình?
An Tuyết Lỵ không nói gì, chỉ ngồi trên bậc thang khóc không ngừng.
Mục Đình Sâm sắp sụp đổ:
"Con sai rồi dì... đừng khóc nữa được không? Lúc nãy con không nên nói những lời như vậy, coi như là con không đúng, được không? Con chỉ là... vì chuyện công việc nên hơi bực bội, cách nói chuyện không đúng, nhưng con thật sự mong dì đừng nhằm vào Ôn Ngôn nữa."
Anh từng câu từng chữ đều bênh vực Ôn Ngôn, An Tuyết Lỵ nghe mà lửa giận bốc lên đầu, bà quay về phía phòng ăn, lớn tiếng nói:
"Cô nghe thấy chưa Ôn Ngôn? Bây giờ chắc cô đắc ý lắm phải không? Dù cô có tính kế nó thế nào, hại nó ra sao, nó vẫn bênh vực cô, vẫn yêu cô như vậy, lương tâm cô không thấy cắn rứt sao? !"
Mục Đình Sâm đưa tay xoa xoa thái dương, đau đầu vô cùng. Phụ nữ còn khó đối phó hơn cả chuyện công ty, anh hết cách rồi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play