Mục Đình Sâm nhận ra trong lời nói của cô có ẩn ý, anh nhìn thẳng vào cô, nói rành rọt:
"Em có suy nghĩ gì thì cứ nói thẳng ra đi. Từ lúc dì gặp chuyện, anh ngoài việc công ty còn phải lo chuyện của dì, thật sự không có thời gian để nghĩ xem đó là tai nạn hay gì khác, ít nhất bề ngoài trông nó là một tai nạn. Đôi khi thiên tai nhân họa... chẳng phải là trùng hợp như vậy sao? Không thể vì đã từng có chuyện tương tự mà trở nên nhạy cảm như vậy, lúc nào cũng cảm thấy có người đang giở trò."
Ôn Ngôn khẽ thở dài:
"Là Thanh Ca, cô ấy vừa gọi cho em, em cảm thấy cô ấy đang nhắc nhở em điều gì đó. Em cũng chỉ nói với anh thôi, nếu anh thật sự không có thời gian thì không cần phải đi xác minh làm gì, cứ để chuyện này qua đi. Em chỉ nghĩ dù sao chuyện này cũng liên quan đến anh và dì, dì vì chuyện này mà tàn phế một chân... Lỡ như có người muốn hại anh, thì không thể bỏ qua, để phòng lần sau, đúng không?"
Đột nhiên, An Tuyết Lỵ chống nạng đi vào, nói bằng giọng đùa cợt:
"Hai đứa đang nói chuyện gì đấy? Có chuyện gì mà phải giấu dì à?"
Mục Đình Sâm bước tới dìu An Tuyết Lỵ ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT