An Tuyết Lỵ lẩm bẩm trong miệng câu gì đó, Ôn Ngôn không nghe rõ. Lúc định hỏi kỹ hơn thì An Tuyết Lỵ đã ngã ra đất, say mèm.
Cô phải mất rất nhiều sức mới đỡ được bà lên giường. Về đến phòng ngủ, mắt cô đã không mở nổi nữa, mơ màng ngã xuống là ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Mục Đình Sâm đã đi rồi. Cô liếc nhìn đồng hồ, đã hơn mười giờ sáng. Dù sao đến công ty cũng đã muộn, cô đành nằm thêm một lúc rồi mới từ từ dậy. Từ sau khi An Tuyết Lỵ gặp chuyện, cô chẳng mấy khi đi làm một cách nghiêm túc.
Xuống lầu, An Tuyết Lỵ đang cầm quyển truyện cổ tích kể cho Tiểu Đoàn Tử nghe. Khi đối diện với Tiểu Đoàn Tử và Mục Đình Sâm, An Tuyết Lỵ trông dịu dàng hết mức có thể. Tiểu Đoàn Tử cũng khá thích An Tuyết Lỵ, có thể ngoan ngoãn ngồi bên cạnh bà nghe kể chuyện rất lâu. Trẻ con có thể cảm nhận được ai tốt với mình, từ thái độ của Tiểu Đoàn Tử đối với An Tuyết Lỵ, có thể thấy bà đối xử với cậu bé không tệ.
Nếu mẹ ruột của Mục Đình Sâm còn sống, chắc bây giờ cũng là một cảnh tượng yên bình như thế này?
Đột nhiên, An Tuyết Lỵ ngẩng đầu nhìn Ôn Ngôn đang đứng ở đầu cầu thang, mỉm cười hỏi:
"Dậy rồi à? Tối qua tôi có làm phiền cô quá không? Xin lỗi nhé, tôi uống nhiều dễ say, chắc cũng nói nhiều lời kỳ quặc lắm phải không?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play