"Vấn đề về tâm lý? Thế chẳng phải là bệnh tâm thần sao? Bây giờ dì ấy không phải cũng đang làm ở Mục Thị à? Hình như còn là giám đốc bộ phận nào đó, vậy mà cũng được sao... ?"
Ôn Ngôn nhìn quanh, ra hiệu im lặng:
"Cậu điên à? Đây là công ty đó, cậu đừng có nói chuyện này mà lớn tiếng như vậy, lỡ người khác nghe thấy thì sao?"
Trần Mộng Dao lúc này mới nhận ra, hạ thấp giọng:
"Tớ chỉ hơi ngạc nhiên thôi, nhất thời không kiểm soát được âm lượng. Nói vậy thì bây giờ cậu sống chung với dì anh ấy, chắc là như nước với lửa rồi, thật đáng thương. Vẫn là mẹ của Thiếu Khanh tốt nhất, chưa bao giờ đỏ mặt với tớ, ngay cả lớn tiếng cũng chưa từng."
Ôn Ngôn bĩu môi:
"Phải phải, mẹ chồng cậu là nhất, tớ thừa nhận rồi, được chưa? Bây giờ tớ chỉ cầu được sống yên ổn qua ngày, chỉ cần dì của Mục Đình Sâm không cố ý nhắm vào tớ thì mọi người đều có thể bình an vô sự. Tớ chỉ không ưa nổi cái cách dì ấy luôn miệng nói má Lưu và chú Lâm là người hầu, còn cố tình không cho tớ tiếp xúc với Tiểu Đoàn Tử. Tối qua tớ và dì ấy còn cãi nhau một trận to, chắc cả đêm dì ấy không ngủ được, sáng nay cũng không xuống lầu ăn sáng, mắt khóc sưng húp cả lên. Hôm nay dì ấy không đến công ty, nghe nói là đi khám bệnh. Cái bệnh đó của dì ấy đúng là phải đi khám, nếu không thì ai mà chịu nổi?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play