Ôn Ngôn nhìn anh, nghiêm túc nói: "Khương Nghiên Nghiên trong lòng anh quan trọng như vậy, nếu anh vui lòng so sánh cô ta với con mèo của tôi, tôi cũng không ngại anh đối xử với con mèo của tôi thế nào thì tôi sẽ đối xử với cô ta như thế."
Anh bỗng nhiên lại cảm thấy cô giống như một đứa trẻ: "Ồ, tùy cô."
Ôn Ngôn ăn không nổi nữa, bưng đĩa cá hồi lên lầu.
Thang Viên rất thích ăn cá hồi, chỉ trong nháy mắt đã ăn sạch sẽ. Thân hình trắng tròn của nó không ngừng cọ vào chân cô.
Tâm trạng cô không khỏi tốt lên, cô ngồi xổm xuống, vuốt ve bộ lông mềm mại của Thang Viên: "Thang Viên nhỏ, nói xem lúc trước em rõ ràng là mèo hoang, sao lại béo như vậy?"
Đột nhiên, ngoài cửa phòng vẽ tranh vang lên một tiếng hừ lạnh, Ôn Ngôn quay đầu lại, liền thoáng thấy bóng dáng Mục Đình Sâm lướt qua, sau đó là tiếng cửa phòng sách đóng lại.
Cô không để tâm, thậm chí còn thầm đảo mắt một cái. Đôi khi động vật còn có tình người hơn, ít nhất nhìn Thang Viên cô cũng thấy vui vẻ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play