"Dì biết rồi, dù sao dì cũng nhiều năm không về, nhiều chuyện không hiểu, con nói sớm cho dì biết là được rồi, phải không? Ôn Ngôn còn giận à? Dì đi nói chuyện với nó, không thể vì chuyện này mà làm vợ chồng con không vui được. Nhưng mà... Tiểu Đoàn Tử đã có thể gọi quản gia Lâm và má Lưu là ông bà, vậy gọi dì một tiếng bà cũng không có vấn đề gì chứ?"
Mục Đình Sâm thuận miệng nói:
"Đương nhiên không thành vấn đề, bà dì cũng là bà, gọi thế nào cũng được."
An Tuyết Lỵ cười đứng dậy lên lầu. Nghe tiếng bước chân, Ôn Ngôn cứ tưởng là Mục Đình Sâm, đang định bảo anh lấy khăn tắm thì đã thoáng thấy đôi dép lê bằng lông màu trắng trên chân An Tuyết Lỵ.
An Tuyết Lỵ thấy Tiểu Đoàn Tử tắm gần xong, chủ động lấy khăn tắm quấn lấy cậu bé rồi bế lên:
"Tắm thơm tho rồi à? Để bà ngửi xem nào, ừm... thơm quá, Tiểu Đoàn Tử của chúng ta thơm nức, đáng yêu nhất."
Tiểu Đoàn Tử không bị chọc cười, mà dè dặt nhìn Ôn Ngôn. Ôn Ngôn kinh ngạc, đứa trẻ nhỏ như vậy mà đã biết nhìn sắc mặt người khác? !
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT