Mục Đình Sâm xoa xoa thái dương, có chút đau đầu: "Làm ơn bà bình tĩnh một chút được không? Tôi không cho rút hết người về, tôi và Diệp Quân Tước vẫn đang cho người tìm ông ta, chỉ là đổi một nhóm người mới thôi. Kỷ Thừa Hoành đã nắm rõ chúng ta như lòng bàn tay, bà nghĩ những gì bà nghĩ được tôi không nghĩ tới sao? Bây giờ thời gian gấp rút, trong lòng tôi đã đủ phiền não rồi, bà đừng gây thêm chuyện nữa. Nếu An Tuyết Lỵ không đến gây rối vào thời điểm mấu chốt này, căn bản sẽ không có nhiều chuyện phiền phức như vậy. Cái gì gọi là còn nhỏ không hiểu chuyện? Cô ta còn là đứa trẻ ba tuổi sao? Bà đây là nuông chiều, cũng chẳng trách cô ta lại làm ra những chuyện đó. May mà Ôn Ngôn không lớn lên bên cạnh bà!"
Nói xong, Mục Đình Sâm bước lên lầu, ra hiệu cho vệ sĩ ở cửa, không cho phép Trần Hàm ra ngoài. Nếu Trần Hàm thật sự làm điều dại dột, sự việc sẽ chỉ càng trở nên nghiêm trọng hơn.
Chỉ còn chưa đầy mười tiếng nữa là trời sáng. Mười tiếng này vô cùng quan trọng. Mục Đình Sâm thay quần áo, một mình lái xe đi. Đêm nay chắc chắn là một đêm không yên tĩnh.
Trước khi đi, anh đã lấy điện thoại của Ôn Ngôn. Kỷ Thừa Hoành vẫn luôn liên lạc qua số điện thoại của cô. Anh phòng trường hợp lúc mình không có ở đây, Kỷ Thừa Hoành lại gọi cho Ôn Ngôn. Ôn Ngôn đang bị Trần Hàm làm cho phiền lòng, e rằng không có tâm trí để đối phó, dễ xảy ra sai sót.
Sau khi dỗ Tiểu Đoàn Tử ngủ, Ôn Ngôn trở về phòng nằm xuống, trằn trọc mãi không ngủ được. Hễ nhắm mắt lại là hình ảnh Trần Hàm gào thét đến kiệt sức lại hiện ra. Rõ ràng không phải lỗi của cô, tại sao lại đổ lên đầu cô? Cô ghét cái cảm giác bị "ép buộc" này.
Đột nhiên, cửa phòng hé mở một khe nhỏ. Má Lưu đứng ở cửa, nhỏ giọng nói: "Ngôn Ngôn, ngủ chưa con?"
Ôn Ngôn đáp: "Chưa ạ, con không ngủ được."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT