"Nó không phải là 'đồ vật', nó là thú cưng của tôi, tên là Thang Viên." Ôn Ngôn tự mình ăn cơm, không ngước mắt nhìn anh.
"Tôi không quan tâm nó là gì, xử lý ngay! Trước khi trời sáng, tôi không muốn nhìn thấy nó nữa! Nếu cô không xử lý, tôi sẽ cho người xử lý thay cô!" Giọng điệu của Mục Đình Sâm không cho phép thương lượng.
"Anh còn ghét tôi hơn cả ghét Thang Viên, sao không xử lý tôi ngay từ đầu đi? Còn giữ tôi lại để chướng mắt anh à? Tôi sẽ không xử lý Thang Viên đâu, chẳng lẽ chỉ cho phép anh ở ngoài 'cờ bay phấp phới' ? Người anh nuôi đâu chỉ có một mình Khương Nghiên Nghiên? Tôi nuôi một con mèo thì đã sao?" Cô không sợ chết mà nói.
"Ôn Ngôn!" Mục Đình Sâm lại nổi giận, đứng bật dậy đập mạnh xuống bàn.
Ôn Ngôn làm như không nghe thấy, nhai kỹ nuốt chậm thức ăn trong miệng, rồi mới từ tốn nói: "Đừng gọi tôi to tiếng như vậy, tôi không điếc. Dù sao anh cũng không thích về nhà, nhà họ Mục lớn như vậy, không chứa nổi một con mèo sao?"
Người làm trong nhà họ Mục sợ đến mức không dám thở mạnh. Họ đều nghĩ rằng tối nay chắc chắn sẽ có một cuộc chiến nảy lửa, nhưng không ngờ cuối cùng, người 'thua cuộc' lại là Mục Đình Sâm. Anh đen mặt rời khỏi Mục Trạch, ngay cả cơm cũng không ăn.
Sau khi Mục Đình Sâm đi, Má Lưu mới dám đến gần nói chuyện với Ôn Ngôn: "Ngôn Ngôn, con đang làm gì vậy? Con làm cậu chủ tức giận bỏ đi, ở nhà còn nuôi mèo, cậu ấy sẽ càng không thường xuyên trở về. Bất động sản của nhà họ Mục nhiều như vậy, sau này nếu cậu ấy an cư ở nơi khác, ngày nào cũng qua lại với tình nhân bé nhỏ, người bực mình chẳng phải là con sao? Cần gì vì một con mèo mà gây khó dễ với cậu chủ? Mau đưa con mèo đi đi, má tìm giúp con một gia đình tốt nhé?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT