Ôn Ngôn dở khóc dở cười: "Hai người đừng đấu khẩu nữa. Đã nửa đêm rồi, ai cũng mệt cả. Để anh ấy tập trung lái xe đi, trên xe có tới bốn mạng người đấy."
Trần Mộng Dao sờ lên bụng mình: "Đúng vậy, bốn mạng người lận, phải lái xe cẩn thận. Không biết hôm nay tớ bị hoảng sợ như vậy có ảnh hưởng đến con không nữa, ngày mai đến bệnh viện thăm Kính Thiếu Khanh tiện thể đi khám luôn."
Ôn Ngôn nhíu mày: "Bên bệnh viện bọn tớ đã cho người đến chăm sóc rồi. Cậu tốt nhất đừng đi ra ngoài một mình. Nếu lại gặp phải chuyện như vậy, không có ai bên cạnh thì phải làm sao? Dù cậu có lo cho Kính Thiếu Khanh đến mấy, mấy ngày nay cứ ở yên trong nhà là tốt nhất. Nếu thật sự muốn đi khám, tớ sẽ đi cùng cậu, để Trần Nặc lái xe đưa đi, có một người đàn ông đi cùng cũng sẽ an toàn hơn phần nào."
Về đến nhà, Ôn Ngôn gần như đặt lưng xuống là ngủ ngay, thật sự không còn sức để làm gì nữa.
Sáng sớm hôm sau.
Cô vẫn như thường lệ thức dậy cùng Mục Đình Sâm đến công ty. Tới nơi mới phát hiện Đường Xán còn đến sớm hơn cả cô. Vốn dĩ cô nghĩ anh ta cần thời gian để giải quyết chuyện riêng.
Tinh thần của Đường Xán hôm nay tốt hơn hẳn mọi ngày, xem ra hôm qua đi gặp "mẹ vợ" không bị mắng cho xối xả.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play