Ôn Ngôn lúc này mới vỡ lẽ, thảo nào lúc đó một hành động nhỏ của cô cũng đủ khiến anh xù lông. Anh đơn giản là đang tự làm khó mình: "Em biết, em không sợ, cũng không thấy anh đáng sợ. Thế thì... đại thiếu gia, dỗi đủ chưa, có nên đi quan tâm con trai anh không? Lúc anh mới về đã không thèm để ý đến nó, nó buồn lắm đấy."
Mục Đình Sâm ngước lên nhìn cô, đáy mắt mơ hồ gợn sóng: "Lát nữa sẽ quan tâm nó sau..."
Cô nhìn ánh mắt của anh, lòng không khỏi xao động: "Đừng như vậy... Sắp ăn tối rồi, sao anh lúc nào cũng có thể nảy sinh ý nghĩ đó thế? Để tối rồi nói."
Anh không chịu, khẽ cắn vào vạt áo cô kéo ra, để lộ xương quai xanh tinh xảo. Nụ hôn lập tức rơi xuống cổ cô, cảm giác ấm áp mềm mại ấy khiến cô rung động, hai tay bất giác vòng qua cổ anh...
Lúc từ thư phòng ra ngoài, vệt hồng trên má Ôn Ngôn vẫn chưa tan hết, còn Mục Đình Sâm thì lại như không có chuyện gì xảy ra, xuống lầu bế Tiểu Đoàn Tử lên bàn ăn. Tiểu Đoàn Tử nói năng không kiêng kị, gan cũng to lắm, quay sang trêu Mục Đình Sâm: "Ba mà cũng cần người dỗ, xấu hổ quá đi."
Khóe miệng Mục Đình Sâm giật giật: "Ai dạy con thế? Một đứa nhóc không lo không nghĩ như con mới không cần người dỗ, ngày nào cũng chỉ nghĩ đến ăn uống vui chơi, chẳng có áp lực gì."
Tiểu Đoàn Tử lè lưỡi: "Lêu lêu, mẹ nói bé cưng mới cần người dỗ."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play