Đường Xán rất ghét cảm giác bị "bắt cóc" thế này, nó khiến anh nghẹt thở: "Đừng nói nữa, bà ra sao cũng không liên quan đến tôi, cũng như lúc trước tôi sống vất vả thế nào, bà cũng chẳng hỏi han một lời. Lẽ ra bà không nên liên lạc với tôi nữa, tôi sẽ coi như trên đời này không có người như bà. Nếu bà thật sự nghĩ cho tôi, muốn tốt cho tôi thì đã không đến tìm tôi, bà chỉ làm xáo trộn cuộc sống của tôi thôi. Cơm còn ăn không? Không muốn ăn thì đi đi."
Bạch Mộ Tình không dám nói thêm gì nữa, nếu không Đường Xán chắc chắn sẽ lập tức đứng dậy bỏ đi.
Bữa cơm này hai mẹ con đương nhiên ăn không vui vẻ gì. Ăn xong, vừa ra khỏi nhà hàng, Đường Xán liền đi thẳng, để lại Bạch Mộ Tình một mình ở cửa. Trong lòng Bạch Mộ Tình không thoải mái, ít ra lúc Từ Dương Dương đi, Đường Xán còn định tiễn, bà không cam tâm địa vị của mình trong lòng con trai còn không bằng một nha đầu. Người ta nói chẳng có mấy bà mẹ chồng nào vừa mắt con dâu, lời này nói không chừng cũng có lý, dù sao thì bà nhìn Từ Dương Dương thế nào cũng không thuận mắt.
Về đến nhà, Đường Xán mở một chai rượu, một hơi nốc cạn hai ly, cảm giác khó chịu trong lòng mới dịu đi một chút.
Anh lấy điện thoại ra gọi cho Từ Dương Dương, điện thoại vừa kết nối, giọng anh đã có chút chán nản: "Lúc ăn cơm sao em đột nhiên bỏ về? Nhà có chuyện thật à? Hay là mẹ anh làm em không thoải mái?"
Đầu dây bên kia, Từ Dương Dương mím môi: "Không có... nhà em có việc thật... Anh đột nhiên gọi cho em, có chuyện gì sao?"
Đường Xán trút bỏ mọi phòng bị, giống như một đứa trẻ bất lực: "Em có thể đến nhà anh được không? Anh muốn em ở bên cạnh anh, nói chuyện với anh."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play