Khương Nghiên Nghiên cắn răng nói: "Con không đi! Chân con chưa khỏi, con muốn ở đây dưỡng thương, đợi chân khỏi hẳn rồi tính sau. Mẹ muốn đi thì tự đi đi, dù sao chân con cũng vì cứu Tiểu Đoàn Tử nên mới bị thương, anh Đình Sâm và chị Ôn Ngôn sẽ không bỏ mặc con đâu."
Trần Hàm giơ tay lên định tát Khương Nghiên Nghiên một lần nữa, Khương Nghiên Nghiên vội ôm đầu. Trần Hàm cố nén cơn giận: "Nếu để Ôn Ngôn tra ra được, là con cố ý dẫn Tiểu Đoàn Tử ngã cầu thang chỉ để được ở lại Mục Trạch, thì con chết thế nào cũng không biết đâu!"
Cơ thể Khương Nghiên Nghiên cứng đờ, cô sợ hãi liếc nhìn Trần Hàm, cắn môi không dám cãi lại. Cô không ngờ Trần Hàm đã nhìn thấu tất cả, những mưu mẹo nhỏ của cô trước mặt Trần Hàm chẳng khác nào trò hề.
Trần Hàm thấy phản ứng này của cô, tức không biết nói gì: "Mày đúng là chó không sửa được thói ăn phân!"
Trần Hàm vốn là người ăn nói chừng mực, cũng là người có thể diện, nhưng khi đã tức giận đến tột độ thì không còn giữ kẽ được nữa. Khương Nghiên Nghiên sợ chuyện mình làm bị Trần Hàm mách với Ôn Ngôn, không dám cãi lại, mặc cho Trần Hàm chửi mắng.
Một lúc lâu sau, tâm trạng Trần Hàm dần bình tĩnh lại. Bà nghiến răng hỏi: "Con còn làm những chuyện gì nữa? Tốt nhất khai ra hết một lần cho mẹ, sức chịu đựng của mẹ có giới hạn, đừng tưởng những chuyện ngu ngốc con làm là kín kẽ không ai hay."
Khương Nghiên Nghiên yếu ớt thú nhận: "Thật ra... thật ra ba không hề gửi bưu kiện cho mẹ."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play