Ôn Ngôn chột dạ nói: "Trong tình huống đó làm sao em kiểm soát được lực đạo chứ? Vừa nãy chính anh còn nói không sao mà... Bảo anh bôi thuốc thì anh lại không chịu. Hai ngày nay anh đừng ra ngoài trời nữa, ngồi trong văn phòng có máy lạnh thì đâu có ra mồ hôi."
Đối với một người luôn tỉ mỉ trong công việc, chút khó khăn này chẳng là gì. Vì vậy, khi biết Mục Đình Sâm vẫn rời công ty đi ra ngoài, Ôn Ngôn không hề ngạc nhiên, chỉ nhìn mặt trời rực lửa bên ngoài mà chép miệng. Ừm... vẫn là máy lạnh ở công ty thổi sướng hơn~
Trên bến tàu lớn nhất Đế Đô.
Trần Nặc che ô cho Mục Đình Sâm. Xung quanh là cảnh tượng bận rộn, nhiều tàu hàng đang chờ ra khơi, các công nhân vận chuyển mồ hôi nhễ nhại. Trong không khí, ngoài mùi mặn mòi của gió biển, còn có cả mùi mồ hôi.
Diệp Quân Tước không biết từ lúc nào đã đến bên cạnh Mục Đình Sâm: "Yếu đuối như đàn bà, đàn ông to con mà che ô làm gì? Phơi nắng cho đen một chút cũng không chết được đâu."
Mục Đình Sâm không thèm để ý đến Diệp Quân Tước, chỉ tự mình lấy khăn tay lau những giọt mồ hôi không ngừng túa ra trên trán. Chiếc ô có thể che được ánh nắng gay gắt, nhưng không thể cản được những đợt sóng nhiệt, vẫn nóng đến chết người. Chỉ khi có cơn gió biển lướt qua mới mang lại một chút mát mẻ. Vừa ra mồ hôi, lưng anh lại truyền đến từng cơn đau nhói, bây giờ anh không có thời gian rảnh để đấu khẩu với Diệp Quân Tước.
Thấy anh nghiêm túc nhíu mày, Diệp Quân Tước cảm thấy vô vị, bèn vỗ vào lưng anh một cái: "Yên tâm, lần này tôi tự mình dẫn người kiểm tra tàu, sẽ không có sự cố gì đâu."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play