Trần Hàm chắc chắn không thể ăn nổi nữa, bà không nói gì, đứng dậy lên lầu.
Khương Nghiên Nghiên lúc này tỏ ra đặc biệt hiểu chuyện: "Không sao đâu chị, mẹ chỉ là tâm trạng không tốt, em lên khuyên mẹ một chút."
Ôn Ngôn "ừ" một tiếng, nhẹ nhàng vuốt ve má Tiểu Đoàn Tử, cậu bé lí nhí nói: "Sợ..."
Mục Đình Sâm bế Tiểu Đoàn Tử đặt lên ghế ăn của em bé: "Nam tử hán sao mà nhát gan thế? Người ta chỉ nói to tiếng một chút thôi, có gì mà phải sợ? Mau ăn cơm đi, ăn xong ba dẫn con đi chơi."
Có lẽ muốn để Ôn Ngôn khuây khỏa, sau bữa cơm, Mục Đình Sâm lái xe đưa cô và Tiểu Đoàn Tử đến trung tâm thương mại lớn nhất thành phố: "Hiếm khi hôm nay có thời gian đi dạo phố với em, muốn mua gì cứ mua."
Ôn Ngôn không có tâm trạng nhìn những bộ quần áo và trang sức tinh xảo trong tủ kính: "Lúc nãy ăn cơm em nói có nặng lời quá không? Có làm tổn thương người khác không?"
Mục Đình Sâm dừng lại một chút rồi nói: "Thật ra cũng ổn, trong tình huống đó chỉ có hai cách, một là khuyên, hai là làm như em. Với tính cách của mẹ em, cách của em đúng là hiệu quả hơn. Nhưng những lời em nói nghe như đang bênh vực cho Khương Nghiên Nghiên, thật ra... cũng là đang bênh vực cho chính mình, đúng không? Con người sinh ra đúng là không thể tự mình lựa chọn..."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play