Câu hỏi thẳng thừng như vậy, đối với Ôn Ngôn, giống như một lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào tim. Cô hít sâu một hơi, đáp: "Phải. Con tàu bị chìm là sự thật, còn anh ấy có gặp nạn hay không thì vẫn chưa thể kết luận, ít nhất vẫn chưa tìm thấy... thi thể..."
Nữ cảnh sát nhíu mày: "Trong hoàn cảnh như vậy, lại qua một thời gian dài, về cơ bản là có thể kết luận rồi. Về chuyện này, cô biết được bao nhiêu?"
Ôn Ngôn không thích cách nói chuyện thẳng thừng của đối phương, trong lòng vô cùng khó chịu, cô bình thản nói: "Những người trên tàu chỉ có một người quay về, là chủ tịch Diệp Thị, Diệp Quân Tước, người đi biển cùng Mục Đình Sâm. Diệp Quân Tước nói, hôm đó gặp phải sóng to gió lớn, tàu chìm. Lúc họ định chạy trốn thì phát hiện tất cả xuồng cứu sinh đã bị phá hỏng hoàn toàn, chắc chắn là do có người cố ý."
Nữ cảnh sát hỏi tiếp: "Vậy vụ đắm tàu không đơn giản như vậy? Về bài báo trên mạng, cô nghĩ sao?"
Ôn Ngôn đáp không chút do dự: "Tôi thấy rất hoang đường, chuyện mà chính tôi còn không biết, người đăng bài báo lại tỏ ra như biết tất cả. Vụ tai nạn máy bay năm đó, người của Mục Gia chết nhiều như vậy, bao gồm cả cha tôi là cơ trưởng, chẳng phải lúc đó đã sớm kết luận là tai nạn ngoài ý muốn rồi sao?"
Ánh mắt nữ cảnh sát sắc bén: "Ý của cô là, vụ tai nạn máy bay năm đó là do cha cô thao tác sai lầm gây ra, không có uẩn khúc nào khác, đúng không?"
Ôn Ngôn không do dự: "Vâng, mọi người đều nói vậy, tôi cũng nghĩ vậy. Mục Đình Sâm đã nhận nuôi tôi, một đứa trẻ mồ côi khi đó, tôi rất cảm kích. Và cũng rất may mắn khi sau này có thể cùng anh ấy kết thành vợ chồng."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT