Diệp Quân Tước biết Mục Đình Sâm đang ám chỉ điều gì, liền bật cười:
"Ha ha, tôi chỉ biết Ôn Ngôn không có ở Đế Đô thôi, chẳng phải anh cũng đang theo dõi nhất cử nhất động của tôi sao? Chúng ta cũng như nhau cả thôi."
Lời này đúng là không sai, vốn dĩ họ đang giám sát lẫn nhau. Mục Đình Sâm không phủ nhận, cũng lười đôi co với hắn, tiếp tục xem tài liệu trên tay.
Khổ nỗi tiếng khóc của trẻ sơ sinh quá đột ngột, khiến anh không thể tập trung được, anh có chút bực bội:
"Cậu không dỗ con được à? Thật không ngờ một người như cậu cũng có thể làm cha, đúng là ông trời không có mắt."
Diệp Quân Tước nhíu mày:
"Mắng người không phải mắng như vậy, tôi thì sao mà không xứng? Xứng hay không cũng đã là sự thật rồi, anh nói không tính. Anh cũng làm cha rồi còn gì? Tại sao con bé khóc? Tôi dỗ rồi, dỗ không được."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play