Lúc A Trạch từ nhà vệ sinh đi ra, Trần Mộng Dao đã rời đi, chỉ còn lại chậu hoa và một Diệp Quân Tước đang cúi đầu im lặng.
Một Diệp Quân Tước như thế này, đối với A Trạch mà nói thật xa lạ. Một con người ở Diệp gia trước nay luôn quyết đoán, máu lạnh, vậy mà trước mặt Trần Mộng Dao lại trở nên hèn mọn đến thế. Quả nhiên, người ta nói vỏ quýt dày có móng tay nhọn là đúng, người đàn ông dù kiêu ngạo bất tuân đến đâu, chỉ cần gặp được người phụ nữ mình yêu, cuối cùng cũng sẽ trở nên khác biệt.
Trước khi đến đây, lúc nhận được điện thoại hẹn gặp của Trần Mộng Dao, Diệp Quân Tước đã vui mừng đến thế, một dáng vẻ chưa từng có khi đối mặt với bất kỳ ai. Chính vì vậy, sự quyết tuyệt sau cuộc gặp mặt mới khiến hắn thất vọng đến vậy.
Một tia chớp rạch ngang bầu trời, ngay sau đó là tiếng sấm vang lên đinh tai nhức óc. Đám đông trên đường vội vã tìm chỗ trú mưa, cơn mưa rào này đến thật đột ngột.
A Trạch lên tiếng nhắc nhở:
"Thiếu gia, bây giờ chúng ta về chứ?"
Dòng suy nghĩ của Diệp Quân Tước bị kéo về, hắn đứng dậy nói:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT