Má Lưu ấm ức ngậm miệng lại. Trần Nặc thấy Mục Đình Sâm lại định ra ngoài, vội vàng định lái xe từ gara ra, Mục Đình Sâm trầm giọng nói: "Tôi tự lái xe."
Trần Nặc vâng một tiếng, lòng bàn tay toát mồ hôi hột. Lúc này, trên mặt Mục Đình Sâm như viết ba chữ lớn 'Đừng-chọc-vào', ai đến gần bây giờ chính là tự tìm đường chết!
"Trần Nặc, sáng mai đưa Ôn Ngôn đến bệnh viện làm kiểm tra sức khỏe toàn diện, báo cáo giao tận tay cho tôi."
Mục Đình Sâm để lại câu này, chiếc xe nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
Nghe tiếng xe rời khỏi Mục Trạch, Ôn Ngôn xuống giường, đứng bên cửa sổ nhìn về hướng Mục Đình Sâm vừa đi, cô có chút buồn bực. Dù sao anh cũng đã cố tình mua thuốc về cho cô, không ngờ lại thành ra không vui như vậy...
Cô lấy điện thoại ra gửi cho anh một tin nhắn: Xin lỗi anh, chỉ là hôm nay đi ra ngoài hơi mệt thôi, em không sao, cảm ơn anh.
Tin nhắn gửi đi như đá chìm đáy biển. Khác với trước đây, lần này cô lại có thêm một tia hy vọng mong manh, hy vọng anh sẽ trả lời... Chỉ là lần này vẫn như mọi khi, chẳng nhận được chút hồi âm nào.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play