"Không làm gì cả, chỉ là công ty hơi nhiều việc, làm xong con về luôn. Mục Đình Sâm không có ở nhà phải không má? Trước khi đi anh ấy có nói gì không?"
Má Lưu suy nghĩ kỹ rồi nói:
"Không nói gì cả, cậu ấy đi lúc hơn chín giờ sáng, trước khi đi vẫn còn chơi với Tiểu Đoàn Tử, trông không có gì bất thường."
Ôn Ngôn vẫn có chút không yên tâm. Cô trở về phòng tìm kỹ một lượt, không thấy bất cứ thứ gì liên quan đến đơn ly hôn, cô lại không cam tâm đi vào thư phòng, vẫn không tìm thấy. Xem ra Mục Đình Sâm chỉ nói miệng mà thôi, chứ không có ý định ly hôn thật, nếu không với tính cách của anh, đã sớm soạn sẵn đơn chờ cô ký tên rồi.
Đột nhiên cô nhận ra có điều gì đó không đúng, lúc nãy về phòng hình như chiếc giường đã thay đổi. Vừa rồi cô không nhìn kỹ, bây giờ quay lại xem mới xác nhận chiếc giường đã được đổi, lớn hơn trước rất nhiều, nệm và mọi thứ cũng đều mới. Lẽ nào sáng nay Mục Đình Sâm ngã khỏi giường nên tức giận à? Lại còn đổ lỗi cho giường không đủ lớn?
Nhưng đổi cũng tốt, như vậy buổi tối Tiểu Đoàn Tử có thể ngủ chung giường với cô, giường lớn, không sợ chật chội.
Một lúc sau, Mục Đình Sâm gọi điện về nói tối nay không ăn cơm ở nhà, phải tăng ca ở công ty. Người nghe điện thoại là má Lưu, Ôn Ngôn đứng bên cạnh nghe rất rõ. Cô suy nghĩ một hồi, đã nhận sai thì phải có thái độ nhận sai, cùng lắm thì cô mang cơm đến cho anh. Chuyện nào ra chuyện đó, hôm qua quá tức giận nên mới cãi nhau với anh ở công ty. Ít nhất cô phải thể hiện thái độ, về việc cho Thẩm Giới vay tiền mà không nói trước, cô phải xin lỗi cho đến khi lòng không còn áy náy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT