"Xin lỗi... Lần này là em không đúng, lẽ ra em nên tin tưởng anh, bàn bạc trước với anh. Má Lưu nói đúng, chúng ta là vợ chồng, em không nên tự ý hành động, mà nên nghĩ đến cảm nhận của anh."
Mục Đình Sâm đứng dậy đi đến trước mặt cô, đưa tay bóp cằm cô:
"Ôn Ngôn, sao tôi lại thấy lần nhận sai này của em hiếm hoi đến vậy? Chắc trong lòng em đang nghĩ chúng ta như thế này sẽ không tốt cho Tiểu Đoàn Tử, nên em mới xin lỗi vì thằng bé và vì chuyện không phải tôi hại chết bố em, đúng không? Cúi đầu nhận sai không phải phong cách của em. Với tính cách của em, làm vậy gượng ép lắm. Em cứ tiếp tục sống không kiêng nể gì như trước đi, không cần để ý đến cảm xúc của người khác đâu.
Em yên tâm, dù có ly hôn, anh vẫn sẽ đối xử tốt với Tiểu Đoàn Tử, không để nó phải chịu bóng ma tuổi thơ nào đâu. Vì vậy, em không cần ép mình xin lỗi anh. Em không sai, em làm gì cũng đúng cả. Người sai là anh, là do anh tự mình đa tình."
Cằm Ôn Ngôn bị bóp đến đau điếng, nhưng không thể nào so được với nỗi đau trong lòng.
Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy từ "ly hôn" thốt ra từ miệng anh. Cô biết lần này anh đã nói thật, cô thậm chí còn tự hỏi liệu trước đây mình có thật sự "ỷ sủng sinh kiêu" như lời Nhứ Như Linh nói không...
Cô không thể giữ bình tĩnh được nữa, hoảng hốt níu lấy vạt áo anh:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play