"Chắc là không đâu... ? Tôi cũng chỉ thấy Trần Mộng Dao cứ hỏi xin tiền tiêu vặt, tôi thuận miệng hỏi tiền đi đâu hết rồi, cô ấy mới nói là cho Thẩm Giới mượn cả rồi. Lúc đó tôi cũng nghi ngờ Ôn Ngôn có dính líu, hỏi Trần Mộng Dao thì cô ấy kiên quyết nói không có, còn bảo quan hệ giữa Ôn Ngôn và Thẩm Giới khó xử như vậy, chắc chắn không thể tìm Ôn Ngôn vay tiền được. Sao tự nhiên cậu lại hỏi chuyện này?"
Mục Đình Sâm im lặng hai giây rồi nói:
"Vừa rồi cô ấy lén tôi nhắn tin cho ai đó. Tôi vừa đến gần, cô ấy liền hoảng hốt úp điện thoại lại, sợ tôi nhìn thấy. Hơn nữa... dạo này tôi để ý thấy cô ấy thỉnh thoảng lén tôi ra ngoài, không phải đến công ty... Cậu nói xem, nếu trong lòng cô ấy không có gì khuất tất, tại sao lại không dám nói thẳng với tôi?"
Chuyện này Kính Thiếu Khanh thật sự không dám nói bừa:
"Cái này... cậu đi mà hỏi Ôn Ngôn, hỏi tôi cũng vô dụng. Chuyện của hai người tôi không xen vào đâu, tốt xấu gì cũng tự hai người gánh. Ôn Ngôn thù dai lắm, nếu tôi nói sai gây ra hậu quả gì, cô ấy sẽ nhớ tôi cả đời."
Cúp điện thoại, Mục Đình Sâm hít sâu một hơi, đứng dậy trở về phòng ngủ. Tiểu Đoàn Tử vừa định ngủ, nghe tiếng anh mở cửa lại tỉnh như sáo. Ôn Ngôn có chút bất lực:
"Giờ này anh vào làm gì? Thằng bé vốn sắp ngủ rồi, lại tỉnh rồi... Tay em mỏi rã rời rồi đây này."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT