"Cậu có nhất thiết phải nhắc tớ như vậy không? Ít nói một câu không chết được đâu, tớ đã nhịn cả một tháng rồi, cậu vừa đến đã dội cho tớ một gáo nước lạnh, muốn lấy mạng tớ à."
Từ Dương Dương cười khẽ:
"Được rồi, được rồi, tớ không nói nữa. Dù tớ không nói, những thứ không ăn được chị Ôn Ngôn vẫn sẽ nhắc cậu thôi."
Ôn Ngôn nhún vai:
"Không, tớ sẽ không nhắc. Tớ chẳng lo cho cậu ấy chút nào. Cậu ấy dù có ăn phải nấm độc, cũng có người nuôi con hộ, không đến lượt cậu ấy tự mình cho bú đâu. Lúc cậu ấy chưa mang thai, mẹ chồng cậu ấy đã nói sẽ giúp nuôi con sau khi sinh. Cậu ấy là người thắng cuộc đời này, sao phải câu nệ một miếng ăn? Ăn đi, ăn đi, muốn ăn dầu cống rãnh hay gì cũng được, tùy cậu chọn."
Trần Mộng Dao đắc ý đến mức đi đường cũng như có gió, cô rẽ vào một quán ăn vặt:
"Ăn chút gì lót dạ trước đã, đi dạo một vòng, rồi chúng ta đi ăn lẩu. Bây giờ tớ chỉ muốn ăn lẩu thôi, những thứ khác chẳng có sức hấp dẫn gì cả. Ăn xong chúng ta đi mua sắm, lâu rồi không mua quần áo. Mệt thì tìm một quán cà phê ngồi nghỉ, nói chuyện phiếm. Nghĩ thôi đã thấy cuộc sống như vậy quá tuyệt vời. Một tháng vừa qua tớ sống chẳng khác gì con bò sữa bị nuôi nhốt, cảm giác ngực sắp bị hút cho bẹp dí rồi..."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play