Ôn Ngôn lắc đầu:
"Không liên quan đến má đâu ạ, con và anh ấy sớm muộn gì cũng sẽ cãi nhau vì một số chuyện, chỉ là vấn đề thời gian thôi. Con không có khẩu vị, không ăn đâu. Tiểu Đoàn Tử chưa tỉnh, ban ngày phiền má trông giúp. Công ty xong việc con sẽ về sớm nhất có thể. Sau này mọi chi tiêu của Tiểu Đoàn Tử cứ hỏi con, đừng tìm Mục Đình Sâm. Con sẽ không tiêu của anh ta một đồng nào nữa, Tiểu Đoàn Tử cũng vậy."
Má Lưu há miệng, nhưng không nói được lời nào. Đây là lần đầu tiên họ cãi nhau đến mức này, bà cũng không biết phải khuyên thế nào.
Đến công ty, đầu óc Ôn Ngôn vẫn rối như tơ vò, vừa nhắm mắt lại, trong đầu toàn là những lời Mục Đình Sâm nói tối qua. Cô muốn tự an ủi mình rằng người ta khi kích động nói lời tổn thương là chuyện bình thường, nhưng tối qua cô có nói gì đâu? Cô có thể nhịn không nói ra lời tổn thương, còn anh thì không thể. Trận cãi vã này, rốt cuộc ai mới là người mất lý trí?
Nghe tiếng bước chân đến gần, cô mở mắt ra, đối diện với nụ cười rạng rỡ của Từ Dương Dương:
"Chị Ôn Ngôn, hôm nay trông chị có vẻ không khỏe, em mua cà phê cho chị này."
Ôn Ngôn mỉm cười:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play