Ôn Ngôn đáp một tiếng, ôm Tiểu Đoàn Tử lên lầu.
Mục Đình Sâm bực bội hít sâu một hơi, cố gắng trấn tĩnh lại, bước nhanh theo sau:
"Em có phải... đang giận không?"
Ôn Ngôn nói với vẻ mặt vô cảm:
"Trí nhớ của trẻ con không tốt lắm, nếu không phải người thường gặp, sẽ không tỏ ra thân thiết như vậy đâu. Rốt cuộc anh đã đưa Tiểu Đoàn Tử đến gặp Nhứ Như Linh mấy lần rồi? Anh xem cô ta kìa, khéo dỗ trẻ con biết bao, đến cả người mẹ ruột như tôi cũng phải tự thấy xấu hổ. Tôi bắt đầu nghi ngờ có phải cách tôi chăm con không đúng rồi không."
Mục Đình Sâm có chút đau đầu:
"Không có, thật sự chỉ một hai lần thôi, Tiểu Đoàn Tử đã lâu không đến công ty anh, em không phải không biết. Thằng bé có thể không nhớ Nhứ Như Linh, chỉ là cảm thấy vui thôi. Con chơi vui với cô ta thì có thể chứng minh được gì chứ? Anh nói anh đuổi việc cô ta, em lại thấy không ổn, rốt cuộc muốn anh phải làm thế nào?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT