Thấy anh lên lầu, Trần Mộng Dao tức đến phát khóc:
"Đó là thái độ giải thích của anh ta đấy à? Tiểu Ngôn, cậu có tin không? Bây giờ đã hơn mười một giờ rồi, muộn thế này mà bảo không có chuyện gì xảy ra ư? Tại sao Diệp Quân Tước lại có ý đồ xấu? Tại sao Kính Thiếu Khanh rõ ràng dẫn phụ nữ đi dự tiệc mà lại phải giấu tớ? Tớ mang thai không đi cùng anh ta được thì thôi, nhưng cậu thì sao? Mục Đình Sâm tại sao cũng không đưa cậu đi? Nói dối có thể thật hơn một chút được không?"
Lúc này lòng Ôn Ngôn cũng rối bời. Nếu không có Nhứ Như Linh, cô cũng sẽ không suy nghĩ lung tung. Liệu có thật chỉ là trùng hợp không? Cô gạt đi cảm xúc của mình, vứt bỏ mọi nghi ngờ ra sau đầu, an ủi bạn:
"Dao Dao, Mục Đình Sâm sẽ không nói dối đâu. Kính Thiếu Khanh lừa cậu có thể là vì lý do khác, đợi anh ấy đến chúng ta hỏi lại được không? Cậu đừng giận, đừng vội, muộn thế này rồi, hay là cậu ngủ một lát đi?"
Trần Mộng Dao tựa vào sô pha, mắt đỏ hoe, giọng nói yếu ớt:
"Tớ ngủ được sao? Bây giờ tớ cảm thấy như trời sập vậy. Gần đây tớ cứ có cảm giác anh ấy có chuyện giấu tớ, làm gì cũng lơ đãng. Anh ấy lừa tớ không phải lần đầu, làm sao tớ có thể tin anh ấy được nữa?"
Ôn Ngôn im lặng. Cô cảm thấy mình sắp không kìm được nữa, muốn nói ra chuyện Diệp Quân Tước có thể là Triển Trì, nhưng lại thấy không ổn. Cảm giác muốn giải thích mà không thể giải thích thật khó chịu. Bây giờ cô cũng không thể giúp Trần Mộng Dao ổn định lại được, chỉ có thể chờ Kính Thiếu Khanh đến.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT