Ăn cơm xong trở về, Ôn Ngôn tự mình về chỗ ngồi nghỉ trưa. Chiều nay không có việc gì làm, cô đang phân vân không biết có nên đến thăm Trần Hàm không, nhưng lại không muốn gặp Khương Nghiên Nghiên, thật khó xử.
Đột nhiên, nghe thấy tiếng động trước mặt, cô mở mắt ra, là Từ Dương Dương đã rót cho cô một ly nước nóng. Cô mỉm cười:
"Cảm ơn em, sau này những việc nhỏ này cứ để chị tự làm là được, không cần phiền em."
Từ Dương Dương ngại ngùng gật đầu, trở về chỗ của mình. Có người mỉa mai nói:
"Từ Dương Dương, ôm được đùi to rồi à? Nên không còn coi các chị đây ra gì nữa? Người ta là Mục phu nhân, ở đây được bao lâu còn chưa biết, nói không chừng ngày nào đó về làm bà chủ lớn rồi, lúc đó cô tính sao?"
Từ Dương Dương lí nhí nói:
"Mọi người đừng nói khó nghe như vậy. Em đến công ty là để học hỏi, không phải để làm bảo mẫu cho mọi người. Ngoài việc sai vặt em, mọi người chẳng dạy em được điều gì. Em đến công ty lâu như vậy rồi mà vẫn chưa được xét duyệt chính thức, em không muốn làm việc vặt cho mọi người nữa. Cho dù chị Ôn Ngôn ở đây không lâu, chỉ cần chị ấy còn ở một ngày, em sẽ theo chị ấy một ngày."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT