Diệp Thắng Bồi thật sự đã nhiều năm không bị ai dạy dỗ như thế. Khi Diệp Thanh còn sống, thỉnh thoảng vẫn còn quản đông quản tây, nhưng sau khi Diệp Thanh mất, trên đời này chẳng còn ai dám nữa. Hai thằng nhóc trong nhà mà dám nói chuyện với ông kiểu đó, thể nào đầu cũng bị ông đập cho một trận.
Sáng hôm sau, ông cụ cùng Hình Lạc lên núi thăm sư phụ của Hình Lạc. Giang Bạch ban đầu cũng định đi, nhưng bị Tạ Hối viện cớ tay cậu bị thương giữ người ở nhà.
Diệp Thiếu Lễ chẳng biết đã chạy đi đâu, tối qua cũng không về cùng họ.
Tối qua từ bệnh viện về, Tạ Hối vẫn còn mặt nặng mày nhẹ. Vậy mà sáng nay, Giang Bạch đã rõ ràng cảm nhận được tâm trạng người này vô cùng . tốt. Cậu cũng đại khái đoán ra được vì sao Tạ Hối vui như thế: “Chuyện hôm qua em không cố ý chắn giúp anh đâu đấy.”
Lời này vừa thốt ra, ngay chính Giang Bạch cũng không tin nổi, nhưng thấy Tạ Hối vui vẻ như thế, chẳng hiểu sao cậu lại thấy… xấu hổ.
Tạ Hối gắp thức ăn cho cậu, khoé môi gần như sắp dính lên tận mang tai: “Ừ.”
Giang Bạch nhấn mạnh: “Thật sự không phải.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play