Một tuần sau, Giang Tuấn phối hợp với cảnh sát địa phương ở huyện Mang Sơn, đã tìm ra bằng chứng cô nhi viện Thánh Tâm buôn bán trẻ em.
Mỗi đứa trẻ được nhận vào viện đều có hồ sơ đăng ký, những đứa được nhận nuôi cũng có ghi chép lại. Lý do mất một tuần để điều tra là vì họ đã tra lại toàn bộ hồ sơ trẻ em từ khi viện thành lập đến nay, trong vòng mười năm, có đến 22 đứa trẻ có hồ sơ vào viện, nhưng không hề có giấy tờ rời viện do được nhận nuôi hoặc tự nguyện rời đi khi đủ tuổi.
Nếu không tra kỹ, chẳng ai biết mỗi năm vài đứa trẻ biến mất dễ dàng thế nào.
Trẻ con trong viện có thể bị qua mặt—chỉ một câu “được nhận nuôi rồi” là đủ khiến chúng tin sái cổ, thậm chí còn cảm thấy ghen tị. Nhưng người lớn thì khác, trừ viện trưởng, tất cả nhân viên làm việc tại cô nhi viện đều bị triệu tập về đồn cảnh sát. Khi thẩm vấn, mới biết mấy người dì trông trẻ kia đều đã bị viện trưởng mua chuộc.
Họ có thể không trực tiếp tham gia buôn bán, nhưng biết rõ mà không tố cáo, tiếp tay làm ác, cũng không thể tha thứ.
Đến cuối tháng 12, vụ cô nhi viện huyện Mang Sơn lên sóng bản tin thời sự, tạo ra làn sóng phẫn nộ trong dư luận. Đáng tiếc là không có bất kỳ bằng chứng giao dịch nào cho những đứa trẻ đã bị bán. Viện trưởng nói bà ta không biết người mua là ai, mỗi lần giao dịch đều là người bên kia đến tận nơi, toàn dùng tiền mặt. Khi cho xem ảnh Quan Thích và Thân Tung, bà ta một mực phủ nhận.
Giang Bạch không ngờ bọn họ lại ra tay nhanh hơn cả cảnh sát, đã mua chuộc viện trưởng từ trước. Nếu viện trưởng cứ khăng khăng không thừa nhận, thì chỉ còn cách tìm được ai từng tận mắt thấy Quan Thích và Thẩm Tung đến mua trẻ mới có thể xác nhận thân phận họ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT