Người bị gọi tên đầu tiên … ông chú già …. mặt đen sì bước đến bàn, Giang Bạch vội vàng đứng lên chặn lại , ngăn Tạ Hối một cước đạp đổ luôn cái bàn này.
Tạ Hối trừng mắt nhìn Hình Lạc: “Nhóc con, cậu làm gì ở đây?”
Nhờ có kinh nghiệm cãi nhau lần trước, cộng thêm việc đây là trường học – nửa sân nhà của cậu – nên Hình Lạc cũng chẳng ngán gì nữa: “Tôi đến… học… Câu này phải hỏi, hỏi chú…già…đấy? Chú là phụ huynh à? Lớn… lớn tuổi thế…đến mở…mở hội phụ… phụ huynh à?”
Không hiểu sao mọi người lại có thể kiên nhẫn nghe hết cái câu lắp bắp đó, Trình Tăng nghe xong thì đến chạy cũng quên luôn, mắt trừng to như sắp rớt ra… Thằng nhóc này là ăn gan trời rồi sao, dám nói chuyện kiểu đó với sếp.
Diệp Thiếu Lễ lúc đầu còn đang chú ý đến Trình Tăng đang rón rén tìm đường chui xuống gầm bàn, nghe mấy câu lắp bắp của Hình Lạc thì lập tức quay đầu lại, suýt thì bật cười thành tiếng. Cậu nhìn sang Tạ Hối: “ Chú già? Nó nói cậu đấy à?”
Tạ Hối ném cho cậu nhỏ anh một ánh mắt "câm miệng", trừng đến mức Diệp Thiếu Lễ cười bật ra tiếng luôn. “Phì”
Hình Lạc cũng không kém miệng: “Đúng… đúng rồi! Anh ta lớn tuổi ….mà còn không chịu… nhận già.”
Diệp Thiếu Lễ cười không dừng nổi, Tạ Hối lườm một cái: “Cười cái quái gì?” rồi quay sang chỉ tay vào thằng nhóc đang nói không ngừng kia: “Tôi đã nói với cậu chưa, để tôi gặp lại cậu cậu chết chắc.”
Hình Lạc đáp ngay: “Chú..chú…Già rồi lú… lú lẫn à? Có… có thấy nói gì đâu!”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT