Giang Bạch tỉnh lại thì trời đã tối hẳn, đầu vẫn còn hơi choáng, sống mũi cũng nhức nhức. Nhìn cửa sổ sát sàn một lúc, cậu mới nhận ra mình còn trong văn phòng Tạ Hối… Giờ này đã muộn như vậy rồi.
Cửa phòng nghỉ không đóng, khẽ vọng vào: “Anh ơi, anh dâu vẫn chưa tỉnh à? Anh cho anh ấy uống bao nhiêu vậy, ngủ cả một ngày rồi còn gì.”
Tạ Hối bước vào thì Giang Bạch đã mở mắt, nhưng vì đèn chưa bật nên Tạ Hối không nhận ra cậu đã tỉnh. Anh đi tới ngồi xuống mép giường, vừa định đưa tay chạm vào mặt cậu thì bị đôi mắt ánh lên dưới ánh sáng lờ mờ làm giật mình: “...Em tỉnh rồi à?”
Giang Bạch không nhớ rõ chuyện sau khi uống rượu, cậu hỏi Tạ Hối: “Anh đánh tôi à?”
Tạ Hối: “...Gì cơ?”
Giang Bạch hít mũi, cảm giác nhức nhối khó chịu, sờ mũi: “Chỗ này đau.”
Tạ Hối bật đèn đầu giường, cúi xuống nhìn kỹ. Lúc Giang Bạch đập về phía góc bàn, tay anh đã kịp đỡ một chút, không để cậu đập thẳng vào cạnh. Bây giờ chỉ hơi đỏ, không trầy da, không bầm tím. Anh nói: “Em ngã đấy, không nhớ à?”
Giang Bạch phản xạ tự nhiên: “Không thể nào.” Tôi cẩn thận từng li từng tí, ngay cả trong mơ cũng đâu có bất cẩn vậy.
Từ ngoài cửa, Trình Tăng thò đầu vào: “Anh dâu, thật mà, em thấy luôn, lúc đó ngay cạnh bàn làm việc, suýt chút nữa đập đầu vào bàn.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT