Vừa khép cửa lại, Cassius liền mở bảng hệ thống ra.

Hồi nãy lúc cậu tưởng Lanster là tường rồi tiện tay sờ mó, cậu đã nhận được hai mươi điểm kỹ năng. Suốt đoạn đường miễn cưỡng khoác vai đối phương, lại còn lẻ tẻ gom thêm được hai mươi điểm nữa.

Hiệu quả này so với việc cậu đánh nhau với đám huynh đệ trong viện phúc lợi mấy trận liền còn lời hơn nhiều!

Cassius vui vẻ nghĩ, tiện tay bật bảng hệ thống lên:

【Tên: Cassius

Chủng tộc: Bướm Kim Ban

Tuổi: 18

Cấp độ tinh thần lực: B

Lực: 28

Nhanh nhẹn: 13.5

Kháng: 50

Tỉ lệ chuyển hóa: 0%

Ghi chú: Một chú bướm nhỏ rất giỏi chịu đòn, đã đúc kết được vô số kinh nghiệm trong lĩnh vực này. Ngay khoảnh khắc bị đánh trúng là có thể hiểu ngay tư thế nào sẽ giảm bớt thương tổn nhiều nhất. Da dày thịt chắc, trong giới ăn đòn, hiếm có con cái nào địch nổi cậu ta!】

Cassius: …

🙂

Cái phần ghi chú mặc định này nhất định phải “chọc ngoáy” người ta kiểu đó sao?

Chàng thiếu niên tóc đen, mắt vàng sâu hít một hơi, quyết định bỏ qua dòng ghi chú khiến côn trùng đau lòng ấy, bắt đầu tính toán cách phân bổ đống điểm kỹ năng khó nhằn lắm mới gom được.

Huấn luyện kháng thì có thể tạm gác lại — một là để phát triển cân đối, hai là thật sự chẳng đứa nào chịu nổi việc ngày nào cũng tự đi ăn đòn cả nửa ngày trời như vậy mãi.

Nhanh nhẹn là chỉ số thấp nhất, nên có thể cân nhắc dành nhiều thời gian tập trung luyện nó hơn.

Ngoài ra còn có cảm tri. Nếu cảm tri đủ mạnh, hôm nay đã không xảy ra cái cảnh xấu hổ kia rồi.

Ngoài việc huấn luyện, cậu còn phải chừa lại một ít điểm để mua đạo cụ và cơ giáp, cũng phải dự trữ sẵn vài điểm để phòng khi có chuyện bất ngờ.

Nghĩ tới đây, cái số điểm kỹ năng mà mới nãy cậu còn tưởng là khá nhiều… đúng là chẳng đủ xài gì hết.

Cassius bắt đầu suy tính xem phải làm sao để vòi được thêm nhiều điểm kỹ năng nữa từ mấy người bạn thân thiết của mình rồi.

Nói thật chứ, nếu bây giờ tự dưng gõ cửa phòng của Lanster, bảo là mình sợ ngủ một mình, muốn qua ngủ cùng, có khi nào bị đánh bay ra không nhỉ.

Mấy ý nghĩ chẳng đáng tin đó lượn vòng vòng trong đầu một lúc, cuối cùng vì sợ dọa chạy mất người bạn mới quen chưa lâu, nên Cassius đành tiếc nuối mà từ bỏ ý định ấy.

Việc quan trọng nhất trước mắt vẫn là dùng điểm kỹ năng để tăng cường thực lực, chuẩn bị đối phó với đợt huấn luyện quân sự đầy nguy hiểm sắp tới.

Cassius mở mục “Trại huấn luyện”, ánh mắt dừng lại ở phần “Huấn luyện tinh thú”.

Tinh thú là kẻ thù chủ yếu của các chủng tộc trong vũ trụ hiện tại. Chúng da dày thịt cứng, tính tình hung tàn, lại còn sở hữu đủ loại năng lực quái dị khó đề phòng.

Ngay cả tộc Trùng, sau hàng ngàn năm chiến tranh với tinh thú, cũng tổn thất nặng nề.

Vị thư phụ mà Cassius chưa từng gặp mặt kia, chính là đã hy sinh trong cuộc chiến ở Ovina với tinh thú.

Tuy nhiên, tinh thú không hề có hệ thống thống nhất nào, chiến lực cao thì có thể nuốt chửng cả hành tinh, xuyên qua vũ trụ, còn chiến lực thấp thì chỉ như những dã thú to xác mà thôi.

Mà hành tinh A11 được chọn làm nơi huấn luyện lần này, trên đó có rất nhiều tinh thú cấp thấp.

Cassius nhớ lại tài liệu đã xem trước đó, thiết lập loại và cấp độ của tinh thú ảo, tiêu tốn hai mươi điểm kỹ năng để đổi lấy bốn giờ huấn luyện.

Giờ đầu tiên, cậu đối chiến với một con tinh thú trông như khủng long, hai chân sau cực kỳ khỏe, răng nanh sắc bén.

Phải trả giá bằng việc lớp giáp trùng trên người bị rạn nứt gần hết, Cassius mới chém được đầu nó xuống.

Giờ thứ hai, cậu đối đầu với hai con “chim tốc hoang dã” – tinh thú hình chim cao hai mét, sải cánh dài bốn mét, mỏ nhọn dài và thích âm thầm đánh lén.

Sau khi dốc sức chém chết được một con, con còn lại liền há mỏ lao về phía cậu.

Không phải chứ huynh đài, ngươi định ăn thịt ta thật hả?!

Hình ảnh hoảng hốt.jpg

Hai giờ sau đó, Cassius tiếp tục giằng co với đám chim tốc.

Bị nuốt tới năm lần, cuối cùng cậu cũng tìm ra điểm yếu của chúng: dùng gai xương tộc Trùng mọc trên khuỷu tay nhắm ngay cổ mà đâm, một đòn chí mạng.

“Cảm giác bị ăn sống thật sự quá kinh khủng và chân thật luôn ấy.”

Cassius nhìn con khủng điểu vừa hóa thành dữ liệu mà biến mất, nghĩ tới cảm giác ban nãy, không nhịn được mà xoa xoa cánh tay.

Trước khi hệ thống tỉnh lại, cậu vẫn là một con bướm nhỏ khá tự hào về bản thân.

Dù chưa đến mức kiêu căng ngạo mạn, nhưng với thực lực vượt xa bạn bè đồng lứa và từng đánh bại cả thư trùng trưởng thành, cũng khiến chú bướm nhỏ sinh ra chút kiêu hãnh.

Kết quả là sau khi hệ thống tỉnh lại, đầu tiên bị người máy đánh cho mấy chục tiếng, sau đó trên chiến hạm lại phát hiện ra những bạn học có thực lực ngang ngửa mình, rồi cuối cùng bị tinh thú nuốt sống tới mấy lần.

“Quả nhiên mình vẫn còn quá yếu. Hành tinh B5 chỉ là một hành tinh cấp trung – hạ mà thôi, ngoài hành tinh này chắc chắn còn nhiều thư trùng mạnh hơn nữa. Việc cấp bách hiện giờ là tăng cường huấn luyện và cố gắng kiếm thêm điểm kỹ năng.”

Cảm giác khẩn trương dâng lên trong lòng, Cassius ngồi trên giường lấy quyển nhật ký ra, bắt đầu lập kế hoạch cho bản thân.

Khi cậu viết xong kế hoạch, chuông tập hợp vang khắp chiến hạm.

Cassius cầm lấy đồ dùng được phát, hòa vào dòng thư trùng đang đổ ra từ ký túc xá tạm thời, men theo lộ tuyến đi tới một sảnh nhỏ ở bên hông.

Cậu đảo mắt nhìn quanh, vẫn chưa thấy bóng dáng Ian đâu, nhưng lại thấy được một bóng trắng đứng bên tường, thế là chen qua đám thư trùng để đi tới.

“Lanster, bây giờ chẳng phải vẫn chưa đến giờ tập hợp sao?”

Cassius đứng cạnh đối phương, mở quang não ra xác nhận mấy lần liền, rồi mới lên tiếng hỏi.

“Đúng là chưa đến, không biết bên nhà trường đang định làm gì nữa.”

Lanster cũng hơi nghi hoặc.

Cùng chung thắc mắc với họ còn có không ít thư trùng khác, sảnh phụ chẳng mấy chốc đã trở nên ồn ào, cho đến khi bị một giọng nói lạnh lùng nghiêm khắc cắt ngang.

“Các học viên, hành trình của chúng ta xảy ra một chút… sự cố nho nhỏ.”

Vị quân thư tóc vàng nhìn đám thư trùng lập tức im lặng, toàn bộ dựng thẳng tai lên, vẻ mặt đầy hài lòng.

“Là chiến hạm gặp sự cố sao?”

“Chúng ta bị hải tặc vũ trụ bao vây rồi hả?”

“Gặp được một điện hạ giống đực đang gặp nạn ngoài tinh không à?”

“Cậu đọc tiểu thuyết nhiều quá rồi đấy.”

Một loạt thư trùng bắt đầu đoán già đoán non đầy căng thẳng, còn vị quân thư tóc vàng thì cứ từ từ kéo dài cảm giác hồi hộp, mãi mới bổ sung:

“Do một số yếu tố bất khả kháng, chiến hạm đã đến nơi sớm hơn dự kiến... năm tiếng.”

Đám thư trùng đang hồi hộp suýt thót tim: …

Vừa rồi còn tưởng có chuyện gì nguy hiểm lắm, giờ nghe thế thì ai nấy đều nhẹ cả người, không nhịn được lại bắt đầu trò chuyện than thở. Nhưng đúng lúc mọi người thả lỏng, quân thư tóc vàng lại đột nhiên lên tiếng: “Vì vậy, quân huấn bắt đầu ngay bây giờ!” – nói xong liền nhấn một cái nút trên tường.

Ngay lập tức, sàn nhà của sảnh phụ liền mở ra, cả đám thư trùng bị rơi thẳng xuống từ độ cao năm ngàn mét, hoàn toàn không kịp trở tay.

Tiếng hét chói tai, tiếng mắng chửi và cả tiếng hốt hoảng vang lên hòa cùng tiếng gió rít gào.

“Đây là bài học đầu tiên dành cho các ngươi. Trong cuộc sống quân ngũ sau này, cho dù là ở quân trường hay chiến trường, đủ loại sự cố bất ngờ đều có thể xảy ra, mệnh lệnh gấp ngoài kế hoạch cũng là chuyện thường.”

Quân thư tóc vàng nhìn xuống từ cái lỗ vừa mở dưới bụng chiến hạm, ánh mắt dõi theo những thân ảnh đang nhỏ dần, khóe môi không nhịn được mà nhếch lên.

“Một quân thư đủ tư cách, phải có tâm lý vững vàng và năng lực phản ứng thật nhanh. Chúc các ngươi may mắn, lũ nhóc con.”

Cassius lúc này đã rơi được một đoạn khá dài, căn bản chẳng nghe rõ quân thư kia đang nói gì.

Cậu đã chuyển sang chế độ mắt kép, cố gắng tìm kiếm đồng đội bị tách khỏi mình.

Chế độ mắt kép mang lại tầm nhìn rộng lớn và rõ ràng hơn rất nhiều, chỉ trong chốc lát đã giúp Cassius nhìn thấy một nhóm thư trùng khác đang rơi ở phía xa.

Ngay giây tiếp theo, đôi mắt vàng kim của cậu trợn to dữ dội.

Khoan đã, tại sao giữa không trung lại có một đám thư trùng trần truồng đang bay hả?! Các người không biết xấu hổ à?!

Cassius: cực kỳ sốc.jpg

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play