【Đã hoàn thành nhiệm vụ: Tiếp xúc thân mật với giống cái.

Đánh giá: S

Phần thưởng: 20 điểm kỹ năng】

Cassius ngẩn người nhìn bảng nhiệm vụ lơ lửng trước mặt.

Đây là lần đầu tiên hắn được điểm S kể từ khi cày nhiệm vụ cơ bản này bao nhiêu lần.

Xem ra cái giả thuyết “độ thân mật càng cao thì điểm càng cao” mà hắn từng nghĩ trước kia… nên quẳng sọt rác rồi.

Nhưng mà như vậy thì… rốt cuộc là những yếu tố nào mới ảnh hưởng đến đánh giá đây?

Mặc dù cực kỳ ghét phải động não, nhưng chuyện này lại liên quan trực tiếp đến con đường mạnh lên của bản thân, nên Cassius vẫn đành móc cạn những tế bào não ít ỏi của mình ra mà suy nghĩ.

Một giây.

Hai giây.

Ba giây.

“Cậu… tính sờ tới bao giờ?”

Giọng nói lãnh đạm vang lên ngay trước mặt, kéo Cassius ra khỏi mớ suy nghĩ, hắn ngước đầu lên — liền chạm thẳng vào đôi mắt màu bạc lạnh như băng.

“À, xin lỗi, tôi không nhìn thấy cậu…”

Cassius lúc này mới nhận ra tay mình vẫn còn đặt trên ngực đối phương, liền vội vàng rụt tay lại rồi ngẩng đầu nhìn lên.

Chỉ thấy một giống cái cao cỡ hắn đang đứng chắn ngay giữa hắn và bức tường.

Đối phương có làn da trắng đến chói mắt, tóc và lông mi cũng là sắc bạc hiếm thấy, thậm chí cả đôi mắt cũng mang sắc bạc lạnh lẽo.

Một giống cái từ đầu tới chân chỉ một màu trắng, trên người lại còn mặc áo trắng, đứng sát tường thế kia… thật sự chẳng khác nào đang hòa lẫn vào cái vách kim loại của con tàu.

Nếu không phải vì cảm giác khi chạm vào và đường nét trước mắt, hắn đúng là hoàn toàn không phát hiện ra nổi cái “vách tường” này.

Lúc này, Ian — cái châu chấu phản ứng chậm của hắn — mới sực hiểu ra, vừa chỉ tay vào người kia vừa hốt hoảng hét lên:

“TẠI SAO CÁI TƯỜNG TRẮNG LẠI BIẾT NÓI——ƯM ƯM ƯM——”

“Cậu im miệng dùm cái đi, nhìn không rõ thì bật chế độ đa mắt lên.”

Cassius đưa tay bịt miệng Ian lại, tránh cho thằng này lại phun ra mấy câu kiểu “bức tường thành tinh” gì đó nghe xong là muốn đấm.

“Người cần bật chế độ đa mắt chắc là cậu đấy, đâu phải tôi vừa mới tựa hẳn người lên người ta.”

Cái đầu châu chấu của Ian cuối cùng cũng thông, hắn lầm bầm qua kẽ tay của Cassius vẫn còn bị bịt trên miệng,

“Với lại… lúc nãy cậu nghĩ gì mà cứ đặt tay trên ngực người ta mãi không chịu buông hả?”

“Có nghĩ gì đâu.”

Cassius lại nhớ đến cú quét một phát được hẳn hai mươi điểm kỹ năng… phải “giao lưu thân thiết” với biết bao nhiêu ông bạn già nữa mới gom nổi chừng đó điểm chứ.

Chỉ nghĩ đến số điểm đó thôi, khóe miệng hắn đã vô thức cong lên, khẽ lẩm bẩm:

“(Hệ thống này cũng)… ngon phết.”

Vừa dứt lời, không gian quanh hắn đột ngột yên tĩnh hẳn lại.

Ian trông như vừa thấy một con tinh thú khủng khiếp, lập tức lùi xa khỏi Cassius cả mấy mét, hai mắt đỏ lòm nhìn chằm chằm, ánh mắt đầy vẻ khiếp sợ như thể vừa phát hiện một kẻ biến thái.

Ngay sau đó, cậu ta như nhớ lại thứ gì đó vô cùng "khó nói", hai tay bắt chéo che trước ngực, ánh mắt căng thẳng đầy cảnh giác.

Bạn thân của cậu cuối cùng cũng không còn thỏa mãn với việc “sờ” mình nữa, hắn thế mà còn dám đưa móng vuốt lên sờ cả… người lạ!

Cassius, nếu viện trưởng biết cậu sờ ngực người ta lâu như thế rồi còn buông một câu “cũng ngon phết” thì liệu ông ấy có bẻ gãy tay cậu không hả?

Mà Lanster — kẻ cũng đang tính rút lui — phát hiện phía sau lưng là bức tường, không còn đường lùi nữa, đành lặng lẽ dịch sang bên cạnh, cố kéo giãn khoảng cách với Cassius.

Cassius: ……

Khoan đã! Nghe tôi nói đã! Tôi thật sự không phải cái loại biến thái đó đâu mà ———!

“À… Cassius, tôi đi tận hưởng dịch vụ tắm và massage thông minh trước đây, sợ lát nữa lại không còn chỗ tốt.”

Lúc này đầu óc Ian xoay nhanh như chớp, vừa nói xong đã xoay người, hòa ngay vào dòng côn trùng đang chen chúc phía trước.

Cứ như một giọt nước nhỏ rơi vào biển lớn, chú châu chấu đỏ biến mất trong biển tân sinh viên đông nghịt chỉ trong chớp mắt.

“Tôi về ký túc xá tạm trước đây.”

Lanster cũng khách sáo buông một câu, rồi men sát vách tường chuẩn bị rời đi.

Nhưng ngay giây tiếp theo, một bàn tay kéo lấy tay áo hắn.

“Ý tôi là, lúc nãy tôi đang nghĩ về chuyện sắp xếp của trường cho kỳ huấn luyện quân sự thôi. Thấy họ sắp xếp vậy cũng hợp lý mà. Dù sao trước khi huấn luyện, mọi người cũng nên được thư giãn chút. Cậu đừng hiểu lầm.”

Thấy đối phương khẽ cứng người trong chốc lát, Cassius nhớ lại cảnh lúc nãy, bèn lúng túng khẽ ho hai tiếng,

“Còn nữa… lúc nãy tôi có đè trúng cậu không? Thật ngại quá.”

Lúc dựa vào, lực của cậu cũng không nhẹ, sợ là đã làm đối phương bị ép vào tường rồi.

“Không sao đâu, tôi đâu có mong manh yếu ớt đến vậy.”

Lanster khẽ lắc đầu:

“Không cần xin lỗi đâu. Khi đó tôi cố tình thu lại khí tức, cậu không phát hiện ra cũng là bình thường.”

Thật ra lúc đó hắn dựa sát vào tường là để tránh bị những con côn trùng khác chú ý, định nhân lúc dòng côn trùng đông đúc này mà lặng lẽ quay về ký túc xá tạm thời.

Kết quả, đúng là không bị ai phát hiện… chỉ là lại bị coi thành bức tường rồi dựa thẳng lên người.

Khoang tàu vũ trụ thì rộng là thế, vậy mà đối phương lại cố tình dựa đúng ngay chỗ hắn đứng, có thể nói là đúng là số nhọ.

“Thì ra là vậy. Tôi cứ thắc mắc sao lại không có chút cảm giác gì, cậu cũng giỏi thật đấy.”

Cassius chớp chớp mắt. Dù sao cũng không phải ai thu lại khí tức là có thể thoát được cảm tri của cậu.

Nếu đối phương có ác ý, thì e là lúc này bản thân cậu đã ngỏm từ lâu rồi.

Dù cho có được lợi thế ngụy trang bằng màu sắc, nhưng chỉ riêng việc ẩn được khí tức như thế mà vẫn thoát khỏi cảm tri trong khoảng cách gần thế này — đã đủ để chứng minh khả năng che giấu của đối phương vượt xa cậu.

Một con có thể giúp hắn hoàn thành nhiệm vụ đánh giá S = một con “cây rung tiền” có thể vặt lông cả đời.

Hôm nay cho hắn S, ngày mai có thể cho trăm cái S.

Một con sức mạnh ngang ngửa hắn = một đối thủ có thể đánh một trận sảng khoái.

Đánh nhau thế nào chẳng có va chạm thân thể, thế nào chẳng được thêm nhiệm vụ đánh giá S.

Hai cái “phép tính” này lập tức hiện rõ trong đầu Cassius.

Ngay khoảnh khắc đó, hắn như nhìn thấy từng đợt kỹ năng điểm lũ lượt kéo đến.

Trong ảo tưởng về một tương lai tươi đẹp, ánh mắt hắn nhìn đối phương ngày càng nóng rực, trên mặt cũng thay bằng nụ cười “thân thiện” hắn hay dùng nhất.

“Ta tên là Cassius, đến từ B5, giống Kim Ban Điệp, chuyên ngành là Chiến Đấu Cơ Giáp, làm bạn nhé?”

Con bướm đen mắt vàng vừa khéo còn đứng chắn giữa đối phương và đám côn trùng chen nhau về phía khu tắm thông minh.

“Lanster, Lam Thiểm Điệp, chuyên ngành Chiến Đấu Cơ Giáp.”

Lanster chớp đôi mi bạc, đáp lại gọn gàng.

“Ồ, đồng tộc lại còn đồng ngành, đúng là duyên phận mà!”

Cassius mắt sáng rỡ, thầm nghĩ có khi đây chính là "thiên mệnh chi trùng" giúp hắn hoàn thành nhiệm vụ, nhân tiện thuận miệng khoác vai người ta, bắt đầu tìm đề tài kéo gần khoảng cách:

“Nói thật, ở B5 ta chưa từng gặp con bướm nào khác đâu. Ta có đọc trên mạng thấy bảo Lam Thiểm Điệp đẹp lắm mà—”

Nói được nửa câu, Cassius đột nhiên cảm thấy có gì đó sai sai.

Hắn chớp chớp mắt, cẩn thận đánh giá “người bạn mới” từ trên xuống dưới.

Công bằng mà nói… Lanster đúng là có ngoại hình rất đẹp.

Ngũ quan tinh xảo nhưng lại không mang vẻ yếu ớt, đường nét sắc bén nhưng không hề quá mức cứng rắn, khí chất lạnh nhạt xa cách nhưng cũng không đến mức như băng sơn vạn năm người ta khó lại gần.

Tóm lại, đây là một thiếu niên giống cái từ n

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play