Sau khi trò chuyện thêm vài câu, Ôn Bách Du cũng không thể ở lại quá muộn, hắn chào từ biệt Chu Tĩnh Viễn và Sở Từ rồi mở cửa rời đi.
“Sư huynh!”
Ôn Bách Du quay đầu lại, thấy Tống Sơn Trúc nhìn mình, nghiêm túc nói: “Ta rất nhớ huynh.”
Bức tường phòng bị trong lòng vốn kiên cố như sắt đá bỗng nhiên như bị ai đó dùng một cái búa nhỏ gõ ra một khe nứt mỏng, Ôn Bách Du thở dài, đôi mắt phủ một tầng sương mù mỏng, làm tầm nhìn cũng trở nên mơ hồ.
“Ta cũng vẫn luôn rất nhớ ngươi.”
…Còn cả sư tôn nữa.
Tống Sơn Trúc nhìn theo bóng lưng Ôn Bách Du càng lúc càng xa, sau đó mới đóng cửa, trở lại phòng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT