“Linh linh linh!”
Điện thoại của Ôn Bách Du vang lên, hắn nhấc máy, lười biếng nói: “A lô?”
“Sư huynh, ta lấy được ngọc bội rồi.” Giọng Tống Sơn Trúc lần này không còn kiểu cà lơ phất phơ thường thấy nữa, mà có chút nghiêm túc, hắn nhíu mày nói: “Cái ngọc bội này không ổn lắm, trên đó có ma khí rất nồng.”
Quả nhiên Mạc Triệu Cẩn đã giấu riêng ngọc bội. Ôn Bách Du không lấy làm lạ, nhưng điều khiến hắn bất ngờ là mình mới chỉ dặn dò Tống Sơn Trúc chưa lâu, vậy mà đối phương đã lấy được đồ rồi. Hắn hỏi: “Cậu không để Mạc Triệu Cẩn phát hiện đấy chứ?”
Tống Sơn Trúc nói: “Yên tâm đi sư huynh, hắn sẽ không biết là chúng ta làm đâu.”
Ôn Bách Du bật ra dấu chấm hỏi trong đầu. Không hiểu sao hắn cứ thấy lời sư đệ nói là lạ, bèn hơi bất an hỏi tiếp: “Cậu lấy được ngọc bội kiểu gì vậy?”
“Mạc Triệu Cẩn cảnh giác cao lắm, lại còn lúc nào cũng có người đi theo. Thế nên lúc hắn chỉ có một mình, ta giả dạng thành huynh, dụ hắn vào hẻm cụt không ai qua lại, rồi thừa dịp sau lưng đánh ngất.” Tống Sơn Trúc nói xong còn cười hì hì.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT