Tống Sơn Trúc lưu luyến rời đi. Mà sau khi hắn đi rồi, nụ cười ôn hòa trên mặt Ôn Bách Du cũng nhạt dần. Hắn quay sang nhìn Chu Tĩnh Viễn, hỏi:
“Chu ca, Sở Từ, hai người có phải có chuyện gì muốn nói với tôi không?”
Ngay từ lúc bước vào, Ôn Bách Du đã cảm nhận được nét mặt bất thường của hai người. Hơn nữa Chu Tĩnh Viễn còn cố tình kéo Tống Sơn Trúc ra ngoài, rõ ràng là có chuyện không muốn để cậu ta biết.
“Lộ liễu vậy sao?” Chu Tĩnh Viễn thở dài một tiếng, ngồi xuống ghế sofa đối diện Ôn Bách Du, nói: “Thật ra hôm nay tôi muốn nói với cậu chuyện về Trang Tôn chủ.”
“Sư tôn?” Ôn Bách Du hơi trợn mắt, “Chẳng lẽ trước khi đi sư tôn có dặn dò gì sao? Nếu có gì cần giúp, tôi nhất định sẽ—”
“Đủ rồi!” Sở Từ bất ngờ cắt ngang lời hắn. Hai tay cô siết chặt đặt trên đùi, gương mặt mang theo vẻ phẫn nộ, xen lẫn chút ấm ức: “Ôn Ôn, bây giờ cậu không còn là người tu tiên nữa, tại sao còn phải nghe lời Trang Nguyệt Trọng như thế? Hắn đã đối xử với cậu như vậy, cậu còn lo nghĩ cho hắn, bận tâm những lời hắn nói, có đáng không?”
“Cứ để bọn họ tự đi mà lo chuyện ma tu, cậu chỉ cần sống thật tốt, vui vẻ là được rồi!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT