Trang Nguyệt Trọng biến mất tại chỗ. Hắn vừa biến mất, nụ cười đắc ý trên mặt Bạch Ôn Gian lập tức cứng lại, như thể có người bất ngờ bóp chặt cổ hắn, tiếng cười cũng ngưng bặt.
Hắn ngã vật xuống nền, ngẩng đầu nhìn trần nhà trắng toát phía trên, đột nhiên cảm thấy chói mắt vô cùng.
Hắn giơ tay che lại, nhưng cảm giác chói lóa kia vẫn xuyên qua kẽ tay, chiếu thẳng vào mắt. Cảm giác ấy khiến hắn bất giác nhớ tới ngày đầu tiên được Trang Nguyệt Trọng đưa đến Minh Nguyệt Tông – đã là chuyện của mấy trăm năm trước.
Khi đó, hắn là đứa trẻ có tư chất tốt nhất trong thôn. Theo lẽ thường, hắn hẳn phải là người được Trang Nguyệt Trọng chọn mang đi. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, hắn đã rất ngưỡng mộ người kia – một nhân vật như tiên nhân, hắn cho rằng chỉ có người như thế mới xứng đáng làm sư tôn của mình.
Trang Nguyệt Trọng nắm tay hắn, dẫn bước lên bậc thang thật dài. Trên đường đi, hắn nhìn thấy những tòa kiến trúc hùng vĩ mà từ nhỏ tới giờ chưa từng gặp qua. Khoảnh khắc ấy, trong lòng hắn bỗng dâng lên một cảm giác tự hào mãnh liệt.
“Sư tôn! Con—” Hắn đang định chia sẻ niềm vui với Trang Nguyệt Trọng thì chợt thấy ánh mắt của người kia nhìn về một nơi khác. Ánh mắt ấy mang theo một sự ôn nhu mà hắn khi ấy không hiểu nổi.
Bạch Ôn Gian lần theo ánh mắt đó nhìn qua — là một nhóm người đang luyện kiếm đứng ngay ngắn tại sân, dẫn đầu là một nam tử mặc thanh y, tóc đen buộc gọn bằng dây xanh lơ. Người kia thi triển kiếm pháp nổi danh một thời, động tác uyển chuyển như nước chảy mây trôi, mang theo một vẻ tiêu sái tự nhiên.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT