Điền Tú cùng mọi người cầm đèn pin men theo hành lang tối om mà đi tiếp, thỉnh thoảng cô lia đèn sang hai bên xem thử, nhưng ngoài mấy bức tường cáu bẩn với rác rưởi bám đầy góc tường ra thì chẳng thấy gì lạ.
“Có ai thấy như tụi mình đi lâu lắm rồi không?”
Bạn học bên cạnh bảo: “Ảo giác của bà đó, hay là sợ rồi?”
Điền Tú trừng mắt liếc cậu ta một cái: “Chứ ông không sợ chắc?”
“Sợ chứ.”
Thế nên cả bọn im phăng phắc suốt 5 phút, cứ thế mà lặng lẽ đi trong bóng tối. Không gian đen kịt, đèn pin cũng chẳng soi nổi đến cuối đường, khiến ai nấy đều có cảm giác như có một hòn đá đè lên ngực, muốn thở cũng thấy nặng.
Câu vừa rồi của Điền Tú khiến không khí càng thêm quỷ dị, cậu con trai vội chữa lại theo phản xạ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play