Buổi sáng, Phương Tử Thần bị tiếng đập cửa ầm ầm làm cho giật mình tỉnh giấc.
Ngoài cửa có người la hét ồn ào, nghe chừng rất nhiều người.
Hắn chỉ hơi nghĩ một chút liền hiểu —— chắc chắn là Mã gia tới muốn lột hắn một tầng da.
Nhưng Mã gia có thể gom được nhiều người vậy sao?
Bên ngoài ríu rít, náo nhiệt đến mức ầm ĩ, nghe thế nào cũng phải hơn hai ba chục người.
“Thằng chó tạp chủng, mày có mở cửa không hả?” Có kẻ chửi bậy, rồi ngay sau đó cánh cửa bị đá mạnh một cái, phát ra tiếng “rầm” thật lớn.
Phương Tử Thần cau mày đi mở cửa.
Cửa vừa mở, Mã gia cả đám lập tức chen vào, vây kín hắn, ngay cả khe hở cũng không chừa, như sợ hắn bỏ chạy.
“Các người là……”
“Chính là mày cái thứ tạp chủng này dám vũ nhục Triệu ca nhi đúng không?”
Mã đại nương làm như không thấy được nụ cười nhạt trên mặt Phương Tử Thần, bà ta đưa mắt nhìn quanh căn phòng —— trống trơn, chỉ có tấm ván làm giường cùng cái ghế què chân, cái gì cũng không có.
Hơn nữa nhìn kỹ, tiểu hán tử này tuy mặt mũi coi được, nhưng tóc rối bời, quần áo trên người…… hình như còn là áo quần của đại nhi tử nhà thôn trưởng nữa.
Quá nghèo.
Nghèo đến mức này thì vắt ra được đồng bạc nào đây?
“Các người tìm tôi có chuyện gì?” Phương Tử Thần hỏi.
Mã đại nương chỉ thẳng vào Triệu ca nhi: “Mày còn nhớ Triệu ca nhi chứ?”
Phương Tử Thần theo hướng bà ta chỉ mà nhìn. Triệu ca nhi vẫn mặc bộ y phục nhăn dúm hôm qua khi ngã xuống sông.
Triệu ca nhi theo bản năng ngẩng đầu, đúng lúc bốn mắt chạm nhau với Phương Tử Thần.
Đồng tử cậu run mạnh, sắc mặt đầy khiếp sợ, theo bản năng bước về phía Phương Tử Thần nửa bước. Đôi môi khẽ run, dường như muốn nói điều gì. Nhưng khi bắt gặp gương mặt thản nhiên, xa cách của Phương Tử Thần, cậu lại cúi đầu.
“Ta là bà bà của Triệu ca nhi, đây là gia gia hắn, kia là cha chồng cùng nhị thúc, tam thúc của hắn.” Mã đại nương lần lượt giới thiệu rồi mới nói: “Hôm qua có phải mày đã vũ nhục Triệu ca nhi của nhà ta hay không?”
Phương Tử Thần nói: “Ngài hiểu lầm rồi, ta…”
“Hiểu lầm cái gì mà hiểu lầm?” Mã đại nương lập tức cắt ngang, giọng the thé vang lên: “Tối qua bên bờ sông nhiều người tận mắt nhìn thấy, chẳng lẽ mày còn định chối?”
“Ta thật sự không có!” Phương Tử Thần nói.
“Không có? Thế mày có ôm Triệu ca nhi không? Có hôn hắn không? Có chạm vào người hắn không?”
Phương Tử Thần thành thật: “Có, nhưng ta…”
“Ngươi thừa nhận thì tốt rồi!” Mã đại nương lập tức chụp lấy: “Vậy ngươi nói xem, bây giờ phải làm sao đây?”
Phương Tử Thần chỉ cảm thấy đầu nhức như búa bổ, có lẽ do tối qua không ngủ ngon, có lẽ cũng do khí thế đè người của Mã đại nương khiến hắn khó chịu.
“Đại nương, ta thừa nhận ta đã ôm hắn, hôn hắn, nhưng đó là vì cứu người, không phải chiếm tiện nghi của hắn.”
“Ngươi nói không phải thì liền không phải à?” Cha chồng của Triệu ca nhi, Mã đại tráng, xô mạnh vai hắn: “Thằng nhãi, làm rồi mà còn chối? Chiếm tiện nghi thì cứ nhận là chiếm tiện nghi, còn bày đặt nói hay ho.”
“Đúng đó,” Mã nhị trụ phụ họa: “Cái gì mà cứu người, rơi xuống sông ai chẳng biết, nhảy xuống kịp thời là vớt được thôi. Triệu ca nhi chẳng qua chỉ ngất một chút, không hôn hắn thì hắn cũng tự tỉnh lại. Đừng có ngụy biện.”
Thật ra, không phải ai ngã xuống nước cũng chết, nhưng tối qua Triệu ca nhi rõ ràng đã bất tỉnh.
Phương Tử Thần tức giận đến đỏ bừng cả mặt: “Vậy các người muốn thế nào?”
“Nhà ta Mã gia không cần loại phu lang mất trong sạch như vậy.”
Phương Tử Thần liếc nhìn ông cụ vừa lên tiếng, cười khẩy: “Rồi sau đó thì sao?”
“Ngươi cưới hắn.” Mã cụ ông đáp gọn.
Phương Tử Thần: “…”
Đêm qua hắn vừa mệt rã rời.
Giờ thì tốt, tình hình đảo ngược đến mức này.
Nhưng hắn hiện tại lại chẳng muốn cưới vợ chút nào…… mệt thật sự.
“Ngài chắc không phải đang đùa chứ?”
Mã cụ ông: “Thế nào, tiểu tử, mày không muốn cưới?”
“Thái độ của ta còn chưa rõ ràng sao?” Phương Tử Thần đáp.
“Chuyện này không do ngươi quyết định.”
Phương Tử Thần thấy kiên nhẫn sắp cạn, hắn quay sang nhìn Triệu ca nhi, hy vọng cậu sẽ đứng ra nói giúp vài câu.
Triệu ca nhi như thể đã chấp nhận số phận, không vùng vẫy, cũng chẳng nói gì, chỉ cúi đầu, chẳng để Phương Tử Thần thấy được ánh mắt mình.
Phương Tử Thần cũng chẳng nhìn rõ vẻ mặt của cậu ra sao, nhưng lại bất ngờ phát hiện phía sau Triệu ca nhi còn có một đứa nhỏ đang trốn, tầm vóc chỉ cao đến đầu gối hắn. Đứa nhỏ ấy có đôi mắt to tròn, đen nhánh sáng ngời, sống mũi cao thẳng cực giống Triệu ca nhi, gương mặt nhỏ nhắn, ngũ quan lại chẳng tệ chút nào. Chỉ là dáng vẻ lại hao hao dân chạy nạn, đầu thì to mà thân thì bé nhỏ.
Đứa nhỏ ấy hình như rất hiếu kỳ, thò cái đầu ra từ phía sau Triệu ca nhi, sợ sệt nhìn Phương Tử Thần. Phương Tử Thần đưa mắt nhìn lại, nó liền hoảng hốt rụt ngay về sau.
Cùng thấy như gặp quỷ.
Phương Tử Thần cũng chẳng thèm để ý, trong nhà họ Mã còn đang ầm ĩ kêu gào.
Hắn ôn tồn nói, nhưng người ta lại chẳng hề cảm kích.
Đối phó với loại không biết xấu hổ, thích làm càn, thật ra nói lý lẽ chẳng ích gì. Chỉ có càng ngang ngược, càng không biết xấu hổ hơn đối phương mới có thể áp chế được đối phương.
Mã đại nương đẩy Phương Tử Thần ra cửa:
“Ngươi rốt cuộc có cưới hay không?”
Phương Tử Thần im lặng, ánh mắt chẳng hề xê dịch. Mã đại nương bị nụ cười như có như không của hắn làm cho da đầu tê dại, chẳng rõ rốt cuộc hắn đồng ý hay không đồng ý.
Hai bên đều không nói lời nào, không khí trở nên vi diệu.
Mã đại nương nghĩ, Phương Tử Thần chỉ có một mình, còn nhà bà thì cả một gia đình lớn kéo tới, sợ gì chứ.
Thế là bà ta mở miệng:
“Chiếm tiện nghi của Triệu ca nhi, hôm nay ngươi không cưới cũng phải cưới cho ta!”
Phương Tử Thần lạnh nhạt hỏi:
“Ta không cưới thì ngươi làm gì được ta? Đánh ta à?”
“Ta mỗi ngày sẽ sang nhà ngươi nháo, ngươi mà muốn ở yên trong Tiểu Hà thôn này, thì cứ thử xem!”
Khẩu khí thật lớn!
Phương Tử Thần suýt bật cười vì tức. Nhìn bộ dạng chanh chua của Mã đại nương, đặc biệt là ngón tay cứ chỉ thẳng vào mặt hắn, càng khiến hắn chán ghét.
Hắn bước lên hai bước, giơ tay, lấy tay phải chỉ vào tay trái rồi nói với Mã đại nương:
“Ngươi thấy bàn tay này của ta không? Vừa lớn vừa có lực, một cái tát có thể làm mặt ngươi sưng vù. Muốn thử không?”
“Ngươi… ngươi còn dám đánh đàn bà? Ngươi còn có phải nam nhân không?” Mã đại nương vô thức lùi lại mấy bước.
“Ta không đánh phụ nữ,” Phương Tử Thần chậm rãi nói, “nhưng ta đánh đàn bà chanh chua.”
Hắn không hề giống đang nói đùa. Mã đại nương cảm giác, nếu mình còn dám mở miệng, cái tát kia chắc chắn sẽ giáng xuống không hề nương tay.
“Phản rồi!”
Mã gia cụ ông gõ mạnh quải trượng xuống đất, tiếng thùng thùng vang lên. Ở nhà, ông ta vốn là một tay che trời, cây quải trượng trong tay chẳng khác nào quyền uy tuyệt đối.
Phương Tử Thần chẳng hề để ông ta vào mắt, chỉ liếc một cái, ánh nhìn dừng lại ngay cây quải trượng ấy.
“Tiểu tử, đừng có càn rỡ, cái Tiểu Hà thôn này…”
Lời còn chưa dứt, mọi người đã thấy Phương Tử Thần bước nhanh tới, động tác dứt khoát đoạt lấy quải trượng từ tay cụ ông. Sau đó, chỉ dùng chút lực, “rắc” một tiếng, cây gỗ du chắc nịch kia liền bị bẻ thành hai nửa, gãy đôi gọn gàng.
Phương Tử Thần lạnh mặt, trực tiếp ném hai khúc gậy gỗ gãy xuống dưới chân lão Mã gia.
Cây gậy đó vốn không to, chỉ cỡ cánh tay trẻ con, nhưng cũng chẳng phải đồ thường. Nó là loại gỗ quý mà Mã đại tráng đặc biệt vào núi tìm về, vừa cứng rắn lại vừa được mài nhẵn bóng. Không ngờ Phương Tử Thần nhìn qua như chỉ khẽ bẻ một cái, gậy đã gãy làm đôi.
Bị giẫm nát thể diện ngay trước mặt bao người, lão Mã tức đến run cả người:
“Tiểu tử, ngươi ngông cuồng quá rồi! Đắc tội Mã gia chúng ta, ta sẽ cho ngươi không còn chỗ đứng trong thôn này!”
“Ngươi đang uy hiếp ta?”
Đôi mắt Phương Tử Thần lóe lên tia hung ác.
Mới mười tám tuổi, tuổi của kiêu ngạo và ngỗ nghịch, hắn chẳng chút sợ hãi, còn cười lạnh:
“Ta lớn từng này, chưa từng có ai dám nói với tao những lời như vậy. Ngươi là người đầu tiên. Có lẽ ngươi không biết, năm mười ba tuổi ta đã dám vác đao đến tận địa bàn người ta mà chém. Bọn lưu manh chúng bay có hợp lại cũng chẳng địch nổi tao. Còn dám uy hiếp ta à?”
Hắn nâng ngón tay, chỉ thẳng vào cả bọn trước mặt:
“Tất cả cút hết cho ta, bằng không tao đập chết từng đứa một!”
Khí thế hung hãn của hắn khiến người xung quanh rùng mình. Mã đại nương theo bản năng quay đầu nhìn lão chồng.
“Ngươi dám à?” – Lão Mã gằn giọng.
“Cút hay không?”
Phương Tử Thần mặt lạnh, bước thẳng về phía trước. Mã đại tráng vội đưa tay chặn hắn lại:
“Ngươi định làm gì?”
Phương Tử Thần không nói, chỉ dùng hành động trả lời. Một tay hắn ghì chặt vai Mã đại tráng, tay kia nắm thành quyền, thẳng bụng đối phương mà đánh.
Động tác dứt khoát, nhanh như chớp.
“A…!!”
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, Triệu ca nhi giật mình ngẩng đầu, trên mặt là sự kinh hãi không che giấu nổi.
Xung quanh bỗng chốc rơi vào tĩnh lặng.
Sau đó, mới lác đác có người kịp phản ứng.
“··· Ta dựa, cái này……”
Những người dân trong thôn đứng ngoài sân xem náo nhiệt đều kinh ngạc. Không ai nghĩ tới một Phương Tử Thần vốn trắng trẻo, nho nhã, mở miệng nói đánh liền đánh, còn dữ dằn hơn cả một tên mãng phu.
Quyền vừa rồi của hắn ra tay mạnh đến nỗi Mã Đại Tráng ôm bụng, cả người đổ gục xuống đất, kêu rên mãi mà không bò dậy nổi.
“Đương gia!” Mã đại nương vội vàng muốn chạy lại đỡ, nhưng Mã Đại Tráng đau đến toát mồ hôi lạnh:
“Không… không cần, đừng đụng ta.”
“Tạp chủng, ngươi dám đánh đại ca ta!”
Mã gia lão nhị và lão tam liếc mắt với nhau, cùng xông về phía Phương Tử Thần.
Hôm nay nếu không dằn mặt được hắn một trận, thì về sau Mã gia còn mặt mũi nào đứng trong Tiểu Hà thôn.
Người trong thôn ai cũng e ngại bọn họ. Ngoài việc vì Mã gia thô lỗ, ngang ngược, còn có nguyên nhân lớn hơn — đó là sợ ba huynh đệ họ thật sự đánh đến chết người.
Ba huynh đệ kia mỗi kẻ đều béo mập, vạm vỡ, tính tình thô bạo, không dễ trêu vào.
Hai người nhanh chóng vây lấy Phương Tử Thần. Có kẻ trong đám đông hoảng hốt, sợ sẽ xảy ra án mạng, liền thấp giọng bàn tán:
“Đánh nhau rồi! Làm sao bây giờ? Sao thôn trưởng còn chưa đến?”
“Thôn trưởng đâu phải bốn chân, làm sao chạy tới nhanh được chứ.”
“Chúng ta có nên ra cản không…”
Câu nói còn chưa dứt, Mã Nhị Trụ đã tung một quyền thẳng mặt Phương Tử Thần. Cú đấm gió rít bủa tới, Phương Tử Thần hơi nghiêng đầu tránh, đồng thời chộp lấy cổ tay đối phương. Ngay lập tức, hắn xoay người, tung một cú đá sắc bén quét thẳng vào tên Mã lão tam đang định đánh lén phía sau.
Bốp!
Cú đá trúng ngay bên mặt hắn. Mã lão tam chỉ thấy lỗ tai ù đi, trời đất quay cuồng, cả người ngã vật xuống đất.
“Ngươi cái tạp chủng…”
Mã Nhị Trụ vùng vẫy điên cuồng, nhưng cổ tay bị giữ chặt, hoàn toàn không thoát nổi. Sức mạnh của Phương Tử Thần khiến người ta kinh hãi.
Thấy đại ca và tam đệ lần lượt bị hạ gục, hắn tức đến phát điên, vừa giãy vừa mắng:
“Tạp chủng, ngươi muốn chết… buông…”
“Rắc!”
Phương Tử Thần dứt khoát bẻ gãy xương cổ tay hắn.
“Miệng chó của ngươi mau sạch sẽ cho ta! Tạp chủng? Ai con mẹ nó là tạp chủng?”
Ba bà vợ nhà Mã gia đứng ngây dại. Mấy trò la lối, khóc lóc ăn vạ thường ngày đều quên sạch. Người đàn ông ngoại lai này ra tay tàn nhẫn đến thế… không chừng ngay cả đàn bà hắn cũng đánh thật.
Mã Nhị Trụ ôm chặt cổ tay, đau đến r*n rỉ. Phương Tử Thần tung một cước đá hắn văng ra sau, rồi bước thẳng tới trước mặt Mã cụ ông đang run rẩy. Hắn túm lấy cổ áo lão, nhấc bổng lên. Dưới ánh mắt kinh hoảng, không dám tin của đối phương, giọng hắn lạnh buốt đến cực điểm:
“Bảo ngươi cút thì không cút, lại còn dắt con trai chạy đến cửa nhà ta giả ngu. Chán sống rồi hả?”
“Làm gì, làm gì thế này! Phương Tử Thần, ngươi gây cái gì loạn hả?” Cuối cùng thôn trưởng cũng chậm chạp chạy tới.
Ông chen vào giữa đám đông, nhìn thấy ba huynh đệ nhà Mã ngã lăn trên đất, chẳng ai còn bò dậy nổi. Lại thấy Phương Tử Thần dường như còn định ra tay với Mã cụ ông, lập tức tức đến phát điên.
Ông nén giận, nghiêm giọng:
“Còn không mau buông tay! Ngươi định xuống tay với lão nhân gia thật sao?”
“Có gì mà không thể?” Phương Tử Thần vẫn chưa chịu buông, toàn thân toát ra sát khí, lạnh giọng nói với Mã cụ ông:
“Trên bất từ, dưới bất hiếu. Già mà không đứng đắn, ta có ra tay thì đã sao?”
Lời này nghe ra lại có lý.
Thôn trưởng cứng họng, không biết phản bác thế nào, chỉ có thể nói:
“Nhưng dù sao động thủ với lão nhân gia cũng không tốt. Mau thả ra đi.”
Phương Tử Thần nhếch môi:
“Ta cũng đâu có nói sẽ đánh hắn.”
Nói rồi hắn buông tay, lùi lại mấy bước.
Mã cụ ông chân tay mềm nhũn, loạng choạng suýt ngã, may có mấy nàng dâu vội đỡ lấy.
Phương Tử Thần hừ một tiếng. Hắn cũng chỉ dọa cho sợ, không định thật sự điên cuồng đến mức giơ tay với một lão già.
Thôn trưởng nhìn hắn, tức tối hỏi:
“Ngươi làm loạn thế này, giờ bảo ta phải xử lý thế nào đây?”
“Xử lý cái gì?” Phương Tử Thần nhướng mày, ánh mắt lạnh nhạt rủ xuống:
“Chuyện đơn giản thôi. Bảo bọn họ cút đi, vậy là xong.”
Ánh mắt hắn lạnh lẽo, không chút độ ấm, thân hình gầy gò mà lại toát ra một áp lực khiến người ta khó thở.
Thôn trưởng nhìn hắn, luôn cảm thấy hôm nay Phương Tử Thần có chỗ gì đó rất khác lạ.
Ông nhớ lại chuyện trên núi mà cha hắn từng kể: Phương Tử Thần nói rằng hắn ăn thịt mỗi bữa, không có thịt thì cơm nhạt nhẽo không nuốt nổi.
Thời buổi này, nhà nào mà có thể ăn thịt mỗi bữa chứ? Ngay cả gia đình khá giả trong trấn cũng chẳng làm được.
Lại nghĩ đến hôm hắn đưa lão nhân về nhà. Bữa cơm ấy, đến cả gạo lứt hắn cũng chẳng biết, việc gì cũng không rành, cả người lại toát ra dáng vẻ trí thức, tám chín phần là con nhà phú quý.
Nghĩ vậy, thôn trưởng khẽ thở dài, quay sang nói với nhà Mã:
“Nghe rõ chưa? Các ngươi về hay còn muốn tiếp tục gây chuyện?”
Cái này còn phải hỏi sao? Chủ chốt trong nhà đã bị đánh gục cả, đương nhiên chẳng còn đường náo loạn nữa, chỉ có thể kéo nhau về.
Dây dưa thêm cũng chẳng được lợi lộc gì, chỉ càng chuốc thêm tai vạ.
Nhưng lúc này, Mã đại nương lại chỉ vào Triệu ca nhi, giọng run run hỏi:
“Chúng ta không náo loạn nữa. Nhưng… Triệu ca nhi thì sao? Nhà chúng ta chắc chắn không nhận một kẻ không biết giữ phận làm nhi phu.”